Cuộc sống

Vợ là "Nhà"

Cô gái đứng trước mặt tôi dè dặt hỏi: “Nếu chỗ này chưa có ai ngồi, em có thể ngồi được không?”. Tôi nhìn cô gái khẽ gật đầu “Em cứ tự nhiên”, lúc đó chỉ nghĩ, vào lúc buồn thế này có người ngồi cùng cũng hay.

Cô gái rất trẻ, rất xinh, ánh mắt buồn vô cùng thu hút. Đàn ông gặp những cô gái thế này rất dễ xao động, nhất là khi người ta ý tứ và khéo léo thế kia. Cô gái ít nói, chỉ thỉnh thoảng nhấp vài ngụm cà phê, xem ra lòng hình như cũng ngổn ngang tâm sự. Tôi không bắt chuyện, không hỏi han. Có lẽ cô ấy cũng như tôi lúc này, chỉ muốn uống một chút cà phê, im lặng và nghĩ.

Đã một tuần nay rồi, tan sở tôi không vội vàng về nhà. Chỉ vì tôi vừa phát hiện ra một sự thật không ngờ, vợ tôi trước đây đến với tôi chỉ vì muốn dùng tôi để lấp đầy hình bóng một người đàn ông khác. Tôi không biết điều đó. Tôi yêu cô ấy bằng tất cả sự nhiệt thành của một gã đàn ông. Cô ấy chưa từng nói yêu tôi, nhưng tôi đã không hề để ý đến điều đó.

Những dòng nhật kí của cô ấy viết cho người cũ ám ảnh tôi như một cơn ác mộng: “Anh, em không thể quên anh, càng không thể yêu thêm một người nào nữa sau anh. Nhưng em sẽ giữ lời hứa, sẽ tìm một người có thể thay anh chăm sóc cho em. Em muốn anh yên tâm vì em sẽ vui, sẽ không cô độc trong thế giới này. Ngủ ngon nhé, người đàn ông em yêu, mãi mãi”.

Khi đọc được những dòng đó, đầu tôi như trống rỗng. Những năm qua, vợ tôi đối với tôi, với gia đình chồng không thể chê vào đâu được. Cô ấy là vợ hiền, là mẹ đảm. Chỉ có điều cô ấy không nhiệt thành cởi mở lắm về những chuyện riêng tư. Tôi nghĩ ai cũng có tính cách và nỗi niềm riêng. Đó là khoảng trời chỉ có thể bản thân mỗi người chạm tới. Đôi lần tôi thấy cô ấy lặng lẽ lau nước mắt. Đôi lần lại thấy cười vu vơ. Vào một vài ngày trong năm cô ấy vắng nhà không rõ lý do, nói là gặp một người bạn cũ. Giờ tìm hiểu ra, mới biết “bạn cũ” chính là người đàn ông đã nằm dưới nấm mồ xanh cỏ.

Tôi yêu vợ tôi, dù nhiều khi không thực sự hiểu cô ấy lắm. Nhưng sau những mệt mỏi bon chen ngoài đời, tôi thấy bình yên khi về nhà. Vợ tôi cho tôi cảm giác đó là nơi mình có thể sống mà không cần mang mặt nạ, có thể nói điều mình muốn, khóc cười cáu giận theo tâm trạng mà không cần giấu giếm.

Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông may mắn. Vợ tôi đẹp nhưng kín đáo. Cô ấy là người phụ nữ của gia đình. Cô ấy từng nói: Có hai điều anh có thể hoàn toàn tuyệt đối yên tâm về em: Một là em sẽ luôn là người mẹ tốt. Hai là em sẽ không bao giờ ngoại tình.

Giờ tôi mới biết rõ vì sao cô ấy sẽ không bao giờ ngoại tình. Thực chất cô ấy chỉ yêu có một người đàn ông. Cô ấy đã chọn tôi chỉ vì lời hứa với người đàn ông ấy, vì cần một người thay anh ta chăm sóc khi anh ấy không còn. Tôi chỉ là người thay thế, người lấp chỗ trống. Còn tình yêu, có lẽ tôi đã ảo tưởng.

Cô gái nhìn tôi chăm chú, rồi như không chịu nổi sự im lặng quá lâu của tôi liền hỏi:

- Anh đang buồn vì vợ ư?

- Sao em hỏi như thế?

- Đàn ông giờ này còn ngồi một mình trầm tư thì chỉ có thể là không muốn về nhà.

- Em có gia đình chưa?

- Em từng có và giờ thì không.

- Vậy lý do gì giờ này không về nhà?

- Vì em ở một mình, về hay không về có quan trọng gì đâu. Người ta chỉ muốn về khi biết có người chờ đợi.

Tôi nhìn điện thoại, có tới 4 cuộc gọi nhỡ của vợ, cùng một tin nhắn: “Hôm nay anh về muộn à?”. Thường thường, vào những chiều tan tầm, khi tôi về nhà, hai đứa nhỏ sẽ luôn chạy ào ra đón. Đứa lớn xách cặp, đứa nhỏ níu tay đòi bế. Vợ tôi những lúc đó chỉ cười. Cái không khí ấy thực sự rất bình yên. Tôi ít khi về nhà muộn, vì tôi nghĩ vợ tôi cần tôi vào thời điểm cuối ngày, khi cô ấy đi làm về còn phải ghé chợ, đón con rồi nấu nướng, tắm táp cho con. Tôi về sớm, vợ tôi sẽ bớt mệt nhọc đi một nửa. Nếu hôm nào tôi về muộn sẽ báo sớm để cô ấy không chờ, để hai đứa con không trông ngóng tiếng xe của bố. Đồng hồ đã chỉ 9 giờ tối, hẳn là cô ấy đang rất lo.

Nhưng cô ấy lo một chút có sao, thấm gì so với nỗi tổn thương trong trái tim tôi lúc này. Cô ấy ít giận hờn, ít kiểm soát, ít hờn trách hay phê bình tôi như những bà vợ khác. Cô ấy hiền hòa, hay cười, nếu không vui cũng chỉ im lặng. Cô ấy không than thở, không chỉ trích tôi dù nhiều lúc tôi với bản tính đàn ông cũng có chút nóng nảy, vô tâm. Hóa ra là cô ấy thực chất không hề bận tâm, không hề để ý. Cái suy nghĩ đó khiến tôi buồn chán và cảm thấy thật đáng mỉa mai.

- không biết vợ anh sai trái điều gì. Nếu cảm thấy không chấp nhận được thì nói ra, thì chia tay. Đàn ông, đến người phụ nữ mình yêu thương cũng không bao dung nổi thì còn mong gì vùng vẫy chốn biển khơi. Mở rộng lòng mình ra một chút, anh ạ. Nếu anh không muốn về nhà thì có thể đi với em đêm nay?

Tôi nhìn cô gái, không đoán nổi cô ấy thuộc dạng người nào. Nói thì hay, lúc như nghiêm túc, lúc như bông đùa. Lúc làm như mình tử tế, lúc lại khơi gợi lẳng lơ khiến tôi vừa tò mò vừa mơ hồ không hiểu.

- Em đùa thôi. Với đàn ông, vợ chính là Nhà, còn những người phụ nữ khác, dù muốn dù không cũng chỉ là chốn nghỉ chân tạm bợ. Em thì không muốn mình chỉ là tạm bợ. Về nhà đi anh.

Cô gái nói xong đứng dậy bỏ đi, vẫn còn kịp để tôi thấy trong ánh mắt có chút buồn khổ. Chợt nhớ mấy hôm nay ánh mắt vợ tôi cũng giống như vậy. Cô ấy biết tôi khó chịu, tôi buồn bực nhưng không hề hỏi. Cô ấy luôn cho rằng nếu tôi muốn chia sẻ tôi sẽ tự nói ra. Nếu tôi không muốn nói ra, cô ấy sẽ không bao giờ hỏi. Tôi rút điện thoại ra, nhắn tin vào số điện thoại quen thuộc: “Anh đang trên đường về”.

Tác giả: L. G

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP