Cuộc sống

Chồng tốt nhưng vô tâm nên tôi sống sướng mà chẳng vui

Càng lúc tôi càng cảm thấy muốn được sống một mình, làm mẹ đơn thân.

Tôi 27 tuổi, chồng cũng vậy, kết hôn được một năm sau 3 năm tìm hiểu. Chồng tôi ngoại hình tốt, học thức cao, thu nhập khá, trước anh làm việc ở Sing, lúc quyết định cưới anh xin về Việt Nam làm việc nhưng vẫn giữ được mức lương tốt. Anh là người hiền lành, vui vẻ và có trách nhiệm, vì vậy được mọi người yêu mến nhiều. Nấu ăn dọn dẹp anh san sẻ hết, không bao giờ để tôi dọn dẹp một mình và anh cũng không có bản tính lăng nhăng.

Tôi khó tính và cầu toàn, thuộc tuýp phụ nữ độc lập, tự chủ cao. Tôi làm kinh doanh đã được 7 năm, thu nhập hiện tại gấp 10 lần chồng mỗi tháng. Tôi giỏi ngoài xã hội nhưng cũng tự thấy vụng chuyện gia đình. Vì công việc nhiều nên hầu như không có thời gian chăm sóc anh, từ nấu cơm giặt giũ đều có mẹ chồng làm giúp. Tôi tự cảm thấy mình rất may mắn vì được làm con dâu của mẹ. Bà thương tôi như con, rất tâm lý và nhân hậu. Vợ chồng tôi độc lập hoàn toàn về tài chính, mua sắm đồ dùng trong nhà thì anh mua món này, lần sau tôi sẽ mua món khác, không phụ thuộc gì vào nhau.

Có điều chuyện vợ chồng tôi không hoà hợp. Lúc yêu năm đầu cảm thấy chuyện quan hệ rất hợp, tần suất nhiều; càng về sau càng giảm do anh ở xa, chúng tôi cũng không có cơ hội gần gũi riêng. Từ lúc cưới đến giờ số lần quan hệ chưa quá hai bàn tay, nhiều lúc tôi phải tự thoả mãn mình trong khi anh đang ngủ khò. Anh yếu nên hầu như lần nào tôi cũng vô cùng hụt hẫng, riết rồi tôi thấy lười khi phải nghĩ đến việc quan hệ, tự sướng có khi còn cảm thấy thích thú hơn.

Còn nữa là chồng tôi rất vô tâm. Anh thường không để ý nhiều đến cảm xúc của vợ. Anh đi nhậu với đối tác, hẹn đón tôi nhưng rốt cuộc lại để tôi chờ cả tiếng và tự bắt taxi về. Tôi nằm khóc, anh xoa vai được vài cái rồi lại ngủ khò khò. Giận quá tôi đuổi chồng xuống nhà ngủ thì cả ngày hôm sau anh cũng không thèm lên xin lỗi hay nói chuyện gì luôn. Chồng dù biết mình sai nhưng cũng không bao giờ xin lỗi, không bao giờ nhún nhường tôi. Thường chỉ toàn tôi giận xong tự nguôi ngoai, hết giận rồi thôi.

Càng lúc tôi càng cảm thấy muốn được sống một mình, làm mẹ đơn thân. Tôi tự yêu bản thân, tự làm mình vui, vì nếu không có anh tôi sẽ không bị những nỗi buồn bị tác động từ anh. Vì tự chủ hoàn toàn trong cuộc sống nên có lẽ giữa hai vợ chồng không có sự liên kết, cảm thấy sợi dây kết nối rất mong manh. Với sự vô tâm này của chồng thì chúng tôi có thể hạnh phúc về lâu dài không?

Tác giả: Phương

Nguồn tin: Báo VnExpress

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP