Cuộc sống

Lần đầu qua đêm với bạn trai thiếu gia, tôi sững sờ khi thấy thứ anh để lại sau ân ái

Khi tôi giới thiệu anh với người quen, bạn bè, ai cũng nói số tôi thật may mắn khi có một chàng trai vừa phong độ, vừa giỏi giang lại giàu có như vậy yêu thương. Thực ra thì tôi không may mắn. Nếu tôi hạnh phúc thì là vì tôi xứng đáng được hưởng như vậy.

Từ nhỏ, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của một bà mẹ đơn thân, tôi đã chăm chỉ học hành, sống có quy tắc nền nếp. Tôi chính là hình mẫu “con nhà người ta” mà các bà mẹ trong xóm hay gọi tên để nhắc nhở con gái của mình. Tôi chính là “mẫu con dâu tuyệt vời” của những bà mẹ có con trai đang tuổi tìm vợ.

Tôi xinh đẹp giống mẹ tôi. Nhưng mẹ luôn bảo xinh đẹp đôi khi chính là nhược điểm. Mẹ ngày xưa cũng vì xinh đẹp nên lắm người theo đuổi, xinh đẹp nên chểnh mảng học hành, sa đà yêu đương để rồi bị người ta lừa lọc, bỏ rơi, rồi làm mẹ đơn thân khi tuổi đời còn rất trẻ. Mẹ luôn nói, tôi phải giỏi hơn người, phải kiếm được nhiều tiền thì mới định đoạt cuộc đời mình được.

Mẹ tôi hận đàn ông, không bao giờ tin chỉ cần đẹp là có thể lấy một người chồng tử tế. Bà đối với tôi nghiêm khắc như một quản giáo với phạm nhân. Có lẽ chính nhờ thế mà tôi trở thành một cô gái có thành tích khiến nhiều người ngưỡng mộ.

Anh là một thiếu gia có chút tiếng tăm ở thành phố này. Vì gia thế anh giàu có, vì anh cũng phong độ và giỏi không kém gì ông bố đại gia của mình. Ngay khi mới quen, anh không khen tôi xinh, anh chỉ nói: “Em thật thông minh, em rất đặc biệt”. Sau này mỗi khi cùng tôi đi chơi với bạn bè của anh, anh hay nhắc họ: “Đừng động vào bạn gái tôi, cô ấy là loài hoa hồng có nhiều gai nhất đấy”.

Tôi cảm nhận được sự tôn trọng anh dành cho mình, cảm nhận được tình yêu chân thành qua từng câu nói. Anh thú nhận, gái đẹp quanh anh không thiếu, nhưng anh không thích những loài hoa có sắc mà không hương.

Tôi đã đưa anh về nhà ra mắt mẹ, đã giới thiệu anh cùng bạn bè với niềm tự hào và hãnh diện. Ai cũng nói tôi có phúc, tôi may mắn. Thực ra thì tôi nghĩ tôi xứng đáng được hưởng hạnh phúc.

Anh nói, không có gì thay đổi, tầm nửa năm nữa, đợi mãn tang mẹ anh chúng tôi sẽ làm đám cưới. Anh hỏi tôi thích tuần trăng mật ở nước nào, thích sống ở đâu. Anh công khai mối quan hệ của chúng tôi với mọi người không ngần ngại giấu giếm.

Tôi bị tâm lý không tin tưởng đàn ông từ cuộc đời mẹ tôi, nhưng tôi tin anh. Trừ chút rung động trong sáng thuở học sinh, anh là người đàn ông đầu tiên tôi yêu thực sự. Với một tình yêu như vậy, thật điên rồ nếu tôi vẫn cố giữ gìn sự trong trắng cho đến ngày cưới như tâm niệm của tôi trước đây.

Đêm hôm ấy, đêm đầu tiên tôi trở thành đàn bà trong đớn đau và hạnh phúc, tôi đã tin đó là người đàn ông của đời mình. Tôi đã ngủ say trong vòng tay anh, giấc ngủ không hề mộng mị.

Tôi thức giấc trong căn phòng khách sạn hạng sang, không thấy bóng dáng anh đâu cả. Trong khi tôi mặc lại quần áo, đập vào mắt tôi là một tập tiền mệnh giá 500 nghìn đặt ngay ngắn trên gối đầu giường. Tôi đếm số tiền, tròn năm triệu. Là tiền của anh, anh để đó có ý gì? Hay anh nghĩ tôi qua đêm với anh là…Đầu óc tôi quay cuồng, trống rỗng.

Sau cuộc điện thoại hẹn gặp, anh đón tôi với nụ cười như thường thấy. Anh nói sáng anh có cuộc họp nên đến công ty sớm, không gọi tôi dậy để tôi ngủ thêm. Tôi chìa tập tiền ra trước mặt anh, hỏi: “Còn cái này?”. Mặt anh lúc đó biến sắc, miệng ấp a ấp úng: “Anh xin lỗi, anh không có ý như em nghĩ, chỉ là thói quen…”.

Tôi không biết nên cười hay nên khóc, hóa ra đó “chỉ là do thói quen”. Là do anh hay ngủ với những cô gái khác và bao tiền cho họ. Anh quên mất tôi là người yêu của anh, và anh đã để tiền lại trên gối như một thói quen…

Tôi biết anh đã từng yêu rất nhiều, qua lại với nhiều cô gái, nhưng đến mức này thì tôi chưa từng nghĩ đến. Anh đã xin lỗi tôi rất nhiều, nói tuyệt đối không có ý gì. Còn nói về chuyện anh từng ngủ với nhiều cô gái trước đó, thì đàn ông có tiền, có ai mà không như vậy. Quan trọng là bây giờ anh yêu tôi, và từ khi yêu tôi thì tuyệt đối không qua lại với cô gái nào hết. Anh nói tình cảm với tôi là nghiêm túc, mong tôi coi đó chỉ là lỗi sơ suất của anh thôi.

Quả thật là tôi yêu anh, yêu rất nhiều. Nhưng mỗi lần nghĩ đến tập tiền trên gối sau đêm ái ân với anh trong khách sạn hôm đó, tôi tự cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình bị rẻ rúng coi thường. Tôi luôn nghĩ mình là một cô gái thông minh, nhưng với đàn ông tôi thực sự không hiểu gì về họ. Một người lăng nhăng trăng gió như anh, liệu có thể vì yêu tôi mà chung tình? Ngủ với gái, bao gái nhiều đến nỗi đã thành một thói quen, liệu có thể vì tôi mà nghiêm túc?

Khi yêu, ai cũng nghĩ mình sẽ làm đối phương thay đổi. Nhưng để một người đàn ông vừa đẹp trai tài giỏi lại nhiều tiền như anh thay đổi thành một người đàn ông nghiêm túc, chung thủy có phải là việc khó bằng bắc thang lên trời không?Tôi có nên tiếp tục với anh hay không khi mà anh vẫn đón đưa thề thốt còn tôi thì đã trao anh đời con gái.

Tác giả: N. Nương

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP