Chỉ cần bơi ngang qua bên kia sông là đã đến địa phận của nước láng giềng. Có lẽ vì thế mà cảm giác khi đứng ngắm dòng sông và những bờ cây đối diện nó cũng vui thú hơn hẳn so với đứng trước những con sông bình thường khác.
Tôi nhớ mình đã đi dọc con đường Chai Khong ven dòng Mekong trong thị trấn như đã từng đi dọc dòng sông Hậu ở Cần Thơ, để cảm nhận về những sắc thái khác nhau trên cùng một dòng chảy. Mekong ở đây yên bình đến lạ!
Người Thái coi Chiang Khan là một địa điểm nghỉ mát lý tưởng vào cuối tuần hoặc những kỳ nghỉ. Chiang Khan duyên dáng chính bởi cuộc sống thanh bình, chậm rãi của một thị trấn miền núi còn lưu giữ được khá nguyên vẹn những kiến trúc nhà gỗ đậm chất nông thôn. Nơi đây lại có khí hậu mát mẻ để người ta có thể dãn mình hưởng thụ sự trong lành của thiên nhiên.
Các nhà nghỉ trong thị trấn dành để đón khách du lịch thường nhỏ và nhìn ra sông, nơi mà mỗi sáng sớm, bạn có thể bắt gặp những nhà sư mặc áo vàng đi khất thực quanh vùng, mỗi chiều lại thấy người ta rủ nhau tắm sông bên cạnh những bãi cát bồi mùa nắng hạn, dưới ánh hoàng hôn rừng rực đang hạ xuống trên đất Lào.
Du khách đến đây có thể thuê xe đạp để tự mình khám phá những ngóc ngách làng quê của Chiang Khan. Tính từ đường Chai Khong, là trung tâm du lịch ở Chiang Khan, bạn có thể đạp qua đoạn từ Wat Si Khun Mueang tại Soi 7 đến Wat Tha Khok ở Soi 2,0 là khu vực sôi động nhất với một số nhà nghỉ có truyền thống chào đón du khách nước ngoài nằm về phía đông. Thường thì đoạn tập kết của chuyến đi sẽ là khu chợ ẩm thực Khaeng Khut Khu, nơi bạn có thể vừa khám phá ẩm thực địa phương vừa nhìn ra một bãi bồi lớn ven sông để hóng mát.
Với nhiều người thích khám phá xa hơn, có thể tìm đến những ngôi làng dân tộc thiểu số Tai Dam hoặc vườn quốc gia Phu Ruea cách thị trấn chừng 60 cây số về phía Tây.
Tôi chia tay Chiang Khan có một chút tiếc nuối vì chuyến công tác không trùng vào đúng dịp nơi đây có lễ hội Ma xó Phi Ta Khon đặc sắc của người Loei. Tôi chỉ được nghe kể lại về truyền thuyết người dân làng chài đã đuổi ma trừ tà và làm lễ cầu mưa bằng những mặt nạ với hình thù kỳ quái, được rước bằng một đám rước vui nhộn vào khoảng tháng năm hoặc tháng sáu tùy mỗi năm. Tuy nhiên Chiang Khan cũng đã để lại những hạnh phúc khó tả từ chính những buổi ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp và yên bình ở một vùng biên giới xa thật xa quê nhà.
Tác giả bài viết: Hải Ninh