Dưới ánh nắng chiều nhợt nhạt, giã từ sự náo nhiệt, ồn ào của phố biển Quy Nhơn, chúng tôi dong xe trên con đường bê tông ngoằn ngoèo nằm sát chân núi. Sau nhiều lần “thốt tim” vì lên ga và nhấn số, làng phong Quy Hòa đã hiện ra ngay trước ánh mắt lạ lẫm của những kẻ vốn quen với cảnh náo nức của phố thị.
Vẻ đẹp yên bình, mộc mạc của làng phong Quy Hòa tạo cho chúng tôi cảm giác thanh tịnh, lặng lẽ, dịu êm. Hàng dương liễu già nua, thân sần sùi vẫn ngân lên những “bản nhạc” rì rào mỗi khi gió biển thổi vào làng phong. Hàng chục ngôi nhà với mái ngói đã cũ, mảng tường trở thành thô ráp im lìm mặc nắng, mưa. Cả làng trong khung cảnh tĩnh lặng, bỗng chốc có tiếng cười đùa của lũ trẻ, xua tan không gian buồn lắng trong làng.
Vẻ đẹp yên bình, mộc mạc của làng phong Quy Hòa tạo cho chúng tôi cảm giác thanh tịnh, lặng lẽ, dịu êm. Hàng dương liễu già nua, thân sần sùi vẫn ngân lên những “bản nhạc” rì rào mỗi khi gió biển thổi vào làng phong. Hàng chục ngôi nhà với mái ngói đã cũ, mảng tường trở thành thô ráp im lìm mặc nắng, mưa. Cả làng trong khung cảnh tĩnh lặng, bỗng chốc có tiếng cười đùa của lũ trẻ, xua tan không gian buồn lắng trong làng.
Bãi cát yên bình tại bờ biển Quy Hòa.
Chiếc thuyền của người dân nơi làng phong nằm bờ, chờ vươn khơi.
Điều kỳ lạ khiến chúng tôi ngơ ngác, ngôi làng rất sạch sẽ và văn minh. Cô bạn đi cùng tôi cứ bảo: “Đây là nơi đáng sống”. Có lẽ, đúng vậy, những con đường tại làng phong đã thô ráp, cũ kỹ nhưng lúc nào cũng sạch, đến ngọn cỏ dại cũng khó mà vương nổi bao bì ni lông, biển báo cấm để xe hay thùng rác đều được bố trí rất văn minh ngay góc nhỏ của đường làng. Một khu vườn khá đẹp, bình yên trong làng có hàng chục bức tượng bán thân của danh nhân đông y… nằm sát bờ biển, dưới hàng dương liễu soi bóng, rợp mát.
Trời dần tối, ngôi làng rực sáng bởi ánh đèn điện, không gian yên ắng chỉ còn trên con đường làng, nhưng trong mỗi mái nhà thật ấm áp. Nhìn về phía phố biển Quy Nhơn, nơi đó đầy vẻ đẹp lung linh, sự háo hức, thích thú… cứ đổ dồn về đây. Giờ thì chúng tôi đã hiểu, vì lẽ nào, hàng chục năm qua, người mắc bệnh phong trong cả nước vẫn chọn nơi làng phong này để sinh sống và vun đắp cho nhau sự sống.
Nhiều người, trong cơn đau đớn của bệnh tật, sự khốn khổ, nhọc nhằn cuộc sống thường nhật, họ tựa vào nhau, cùng chọn mảnh đất làng phong. Và rồi, tình yêu nảy nở, vùng đất này đã gắn kết những phận người mắc bệnh phong tìm đến nhau, chung nhà, chung lối. Và điều may mắn là tại làng phong này, những đứa trẻ khóc nức nở chào đời không mắc căn bệnh phong như ba mẹ của chúng.
Rời làng phong Quy Hòa, nhìn bọn trẻ trong làng khỏe mạnh, khoác bộ quần áo mới, vẻ mặt hớn hở, mang cặp tung tăng đến trường, lòng chúng tôi chộn rộn niềm vui.
Cuộc sống yên bình ở làng phong.
Những ngôi nhà cũ kỹ, êm đềm hàng chục năm qua.
Đi trên con đường làng, hai bên là hàng rào được chăm sóc rất ngay ngắn, luôn xanh tươi.
Biển cấm để xe trong làng.
Những bước tượng trong khu vườn nằm sát biển.
Con đường trong làng sạch bong.
Buổi tối tại làng phong nhìn về phố biển Quy Nhơn ồn ào, náo nhiệt.
Tác giả bài viết: Dũ Tuấn