Ước mơ được lắp chân giả của cậu bé ung thư xương
Kể từ khi phải phẫu thuật cắt bỏ chân phải vì ung thư, ước mơ lớn nhất của Tiến là có chân giả để được đi học như các bạn.
Ước mơ được lắp chân giả của cậu bé ung thư xương
Kể từ khi phải phẫu thuật cắt bỏ chân phải vì ung thư, ước mơ lớn nhất của Tiến là có chân giả để được đi học như các bạn.
Kể từ khi phải phẫu thuật cắt bỏ chân phải vì ung thư, ước mơ lớn nhất của Tiến là có chân giả để được đi học như các bạn.
Từ khi phát hiện ung thư xương, Mạnh (14 tuổi) trải qua hơn chục lần phẫu thuật “thập tử nhất sinh”, cũng vì thế mà số nợ gia đình lên đến hàng trăm triệu đồng.
Dù đã cắt bỏ cánh tay phải để kéo dài sự sống nhưng nữ sinh 17 tuổi ở Thừa Thiên Huế vẫn đứng trước nguy cơ mất thêm cánh tay còn lại do ung thư xương.
Xuân Giang 9 tuổi bị ung thư xương, bà ngoại 76 tuổi vài tuần lại đưa em xuống viện, cõng đi khắp các phòng, khi để truyền hoá chất, lúc lại tập vật lý trị liệu.
Mỗi khi con gái bị ung thư xương hỏi bao giờ được về nhà, chị Trương Thị Tươi lại thấy mình đau đớn như ai cào xé ruột gan.
Lê Thị Hòa (SN 1996, ở thôn Khang Bình, xã Quảng Yên, huyện Quảng Xương, tỉnh Thanh Hóa) - sinh viên chuyên ngành Kế toán, Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông - đã không thể cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp đại học đúng hạn vì bị ung thư xương.
Vừa kết thúc kỳ thực tập để chuẩn bị bước vào năm cuối Đại học, Dung bỗng rơi vào tuyệt vọng khi cầm trên tay tờ kết quả xét nghiệm cho thấy, em mắc bệnh ung thư xương
Em Nguyễn Thị Thắng đã phải từ bỏ giấc mơ thi đại học kể từ khi phát hiện bị ung thư xương, phải cắt bỏ một chân.
Mỗi khi con gái bị ung thư xương hỏi bao giờ được về nhà, chị Trương Thị Tươi lại thấy mình đau đớn như ai cào xé ruột gan.
“Ước mơ của em sẽ thi vào ngành quân đội mà giờ hết cơ hội rồi anh ơi!”, cậu học trò nghèo nói giọng trầm buồn. Em là Lê Hiếu Hiển (ảnh, 18 tuổi, học sinh lớp 12C1 Trường THPT Vạn Tường), ở thôn Phước Hòa, xã Bình Thanh Tây, huyện Bình Sơn (tỉnh Quảng Ngãi).
Căn bệnh ung thư xương đã cướp đi chân của Hạnh và đe dọa tính mạng của em. Ước mơ có 30 triệu lắp chân giả để được đi lại như bạn bè, giúp đỡ bố mẹ của Hạnh thật xa vời khi gia đình em còn chật vật vay từng đồng mua thuốc.
Hàng ngày, chứng kiến những cơn đau dày vò con, anh Nguyễn Duy Long như tan nát cõi lòng bởi cháu bé còn quá nhỏ để hiểu về căn bệnh ung thư.
Nỗi đau mất chồng vẫn chưa nguôi ngoai, chị Nguyễn Thị Cương ngã qụy khi biết tin con gái mắc bệnh ung thư xương ác tính.
Vừa phải về chịu tang bố bị mắc bệnh ung thư trung thất, cháu Ngô Văn Tân Tiến lại phải tiếp tục hành trình đối mặt với căn bệnh ung thư xương đang giày vò mình.
Làm thế nào mỗi tháng kiếm 5-7 triệu tiền mua thuốc cho con là vô cùng khó khăn. Nếu không thì tính mạng cậu con trai sẽ rơi vào tình trạng nguy kịch.
Vừa trải qua ca mổ tim cách đây không lâu, Hồng Phương lại nhận luôn án tử bởi căn bệnh ung thư xương đã di căn. Đau đớn, quặt quẹo, cô bé sút liền đến 9kg với thể trạng yếu ớt nhưng cứ tỉnh được lúc nào là em lại hỏi mẹ bao giờ được về nhà để tiếp tục đi học.
Lần nào đến viện Bảo cũng khóc, một phần vì em đau, một phần vì thương bố mẹ. Mới 7 tuổi, cậu bé đã không được đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa mà đã sớm phải vật vã vào cuộc chiến sinh tử nhiều đau đớn bởi căn bệnh ung thư xương quái ác.
Gương mặt ngây thơ, hồn nhiên, Hoài Giang ngước lên nhìn bác sĩ, đôi mắt ươn ướt như trực vỡ òa khóc, thỏ thẻ: “Bác ơi, con không muốn cắt chân đâu”. Lời cô bé khiến cho cả phòng bệnh ai cũng xót xa, nghẹn lại khi cô bé mới 5 tuổi nhưng sẽ phải cắt bỏ một bên chân vì căn bệnh ung thư xương ở giai đoạn muộn.
Bố chết, mẹ bỏ đi biệt tích, tuổi thơ của em phải sống trong những chuỗi ngày bất hạnh. Nhưng bi kịch vẫn chưa dừng lại khi giờ đây em đang phải chống chọi vơi căn bệnh ung thư xương quái ác.
Những cơn đau nhói khiến Thúy Huỳnh nhăn nhó, chảy nước mắt. Chúng nhắc em biết mình đang phải chống chọi với căn bệnh hiểm ác thế nào, cũng như khiến em nhớ rằng, gia đình mình đang rất khó khăn..
Nhìn cậu con trai khóc lóc trong đau đớn bệnh tật, lòng người mẹ quặn thắt. Chị không ngờ mới hôm nào con còn khỏe mạnh, giờ thể trạng lại yếu đuối đến vậy. Cả gia đình đã dốc hết tiền bạc, sức lực để chăm cho con nhưng vẫn không đủ.