Cuộc sống

Sợ hãi tột cùng khi về ra mắt bắt gặp cảnh tượng đáng sợ của bố chồng tương lai

Em toát mồ hôi hột khi nghĩ bố chồng tương lai của mình lại như vậy. Lúc đó, em chỉ biết vâng thôi chứ thật chẳng biết nói gì và hơn ai hết là muốn kết thúc buổi ra mắt để ra về vì sợ hãi.

Có phải đã yêu nhau là chấp nhận tất cả những gì thuộc về nhau không mấy chị? Nhưng em đang bấn loạn quá không biết phải làm sao đây. Em và anh ấy yêu nhau đã hơn 2 năm nay, giờ đang dần chính thức mối quan hệ để cuối năm nay sẽ làm đám cưới. Thế nhưng mọi chuyện chẳng hề dễ dàng với em chút nào.

Anh ấy hơn em 4 tuổi, là người Nam Định còn em ở Hải Dương, chúng em đều công tác ở Hà Nội nên quen nhau. Khi nhận lời yêu anh ấy được tròn năm là em đã cho anh ấy về nhà giới thiệu với mọi người rồi. Nhưng em chưa về quê anh ấy lần nào. Thấy vậy ai cũng thắc mắc và giục lắm nhưng em không để tâm lắm. Một phần vì cũng ngại, một phần người yêu không đả động gì nên em cũng không vội. Thiết nghĩ, về ra mắt nhà người yêu sớm coi như mọi chuyện đã an bài, rồi khẽ cái có khi lại bị "triệu" về cả đôi, nhỡ may mình bận không về được lại bị đánh giá thế này thế khác. Nên em nghĩ cứ chính thức hóa 1 phía gia đình em là được rồi.

Cách đây 2 ngày, nhà người yêu em có giỗ ông nội nên anh ấy bảo em về luôn. Lần đó coi như là dịp để ra mắt gia đình anh ấy. Yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng khi nói đến chuyện này, em nói thật là vẫn run và hồi hộp lắm.

Vừa về tới cổng, một cảnh tượng khiến em hoảng sợ hơn gấp bội. Đó là hình ảnh một người đàn ông gầy gò, mặt mày lấm lem, chạy khắp sân la hét... Thấy em ngạc nhiên và có phần hoảng sợ, anh ấy liền kéo tay, giục em nhanh bước vào nhà trong. Em cứ thế vô thức bước theo người yêu vào nhà mà trong lòng chưa thể bình tĩnh trở lại.

Nhưng giờ mà chia tay vì việc này thì em thấy mình vô tâm quá... (Ảnh minh họa)

Vừa vào tới nhà, mẹ anh từ trong buồng ra, mời em ngồi rồi từ từ nói: "Bác nghe Long kể về con nhiều. Nay con về đây chơi, bác cũng nói thật. Ngoài kia là bố thằng Long (tên người yêu em) đấy! Ông ấy bị thế 4 năm nay rồi, bệnh càng ngày càng nặng, cũng thuốc thang chạy chữa khắp nơi nhưng không có kết quả!".

Cuộc trò chuyện cứ thế diễn ra xoay quanh câu chuyện về bố bạn trai em. Em toát mồ hôi hột khi nghĩ bố chồng tương lai của mình như vậy. Lúc đó, em chỉ biết vâng thôi chứ thật chẳng biết nói gì và hơn ai hết là muốn ra về vì sợ hãi.

Kết thúc 2 ngày về quê người yêu, kết thúc buổi ra mắt chính thức với cô dì chú bác nhà chồng tương lai, 2 đứa em cùng về Hà Nội để đi làm. Sau đó, em có hỏi sao anh không nói chuyện bố bị như vậy cho em biết trước thì anh nói, sợ em không yêu anh nữa với giọng và ánh mắt trĩu buồn. Nhìn anh lúc đó em lại thấy thương anh vô cùng.

Mọi chuyện đã như vậy rồi, em cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Có ai biết bệnh này có di truyền không ạ? Lấy anh rồi, nhỡ sau này về già anh đổ bệnh giống bố hay con em sinh ra giống ông nội thì em biết phải làm sao? Nhưng giờ mà chia tay vì việc này thì em thấy mình tàn nhẫn quá, rồi em cũng chẳng thể làm được vì đã trót yêu anh mất rồi. Thêm nữa, khi biết thông gia mình như vậy, bố mẹ em có chấp nhận không? Ôi hàng loạt câu hỏi và sự phân vân cứ bao quanh em mấy ngày này khiến em không thể làm được gì ra hồn. Có ai cứu em với không?

Tác giả: Hoàng Ngân (Hải Dương)

Nguồn tin: emdep.vn

  Từ khóa: Sợ hãi , bố chồng

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP