Con đường Phan Đình Phùng như một bức tường xanh ngăn giữa một bên là sự ồn ào, bụi bặm của thành phố với một bên là nhịp sống nhẹ nhàng, thanh tĩnh với vẻ đẹp mơ màng “bốn mùa thay lá”…
Đầm sen Tây Hồ tinh khôi mỗi sớm mai, nơi cả tâm hồn và cơ thể con người được thả lỏng, nạp đầy sinh khí trước một ngày bận rộn…
Những buổi chiều ráng đỏ, người Hà Nội như tìm về một ký ức mơ hồ với giấc mộng thanh bình làng quê.
Những guồng quay quanh hồ, cho không khí trong lành căng đầy buồng phổi và mắt thấy tai nghe bao chuyện của cuộc đời…
Sóng Tây Hồ muôn thuở vẫn nuôi những nụ cười tươi trẻ mỗi chiều hè…