Giáo dục

Cô giáo kể chuyện: Tờ pô-li-me trong cánh thiệp

Hơn 12 năm cầm phấn, tôi chỉ bắt gặp duy nhất một tờ pô-li-me kẹp trong tấm thiệp chúc mừng ngày 20/11 và cảm thấy mình may mắn vì chính điều đó. Món quà lớn nhất mà chúng tôi vẫn muốn nhận từ học trò bao giờ cũng là sự kính trọng, lòng biết ơn chân thật…

Ngày ấy, tôi ra trường và được phân công công tác về trường cấp hai cách nhà gần hai chục cây số. Trường nằm dưới chân núi, cách khá xa trung tâm thị trấn. Đường đến trường có bạt ngàn đồng ruộng vàng mượt và thấp thoáng mấy ngọn núi xanh rờn.

Người dân ở đây thuần nông và sống dựa vào ruộng đồng, đồi núi là chủ yếu. Học sinh hiền ngoan và đáng yêu vô cùng. Khi mà cả xã hội đang xôn xao những biểu hiện trò ứng xử chưa đúng mực với thầy thì chúng tôi vẫn không ngớt tự hào về đàn con nhỏ rất chân chất, mộc mạc nghĩa tình của mình.

Ngày lễ tết, các em cũng xôn xao lời chúc mừng thầy cô. Những trang báo tường với câu chữ vụng về, nét vẽ ngây thơ nhưng chan chứa yêu thương. Những đóa hoa đủ sắc màu gói ghém đơn sơ nhận từ tay trò mà ấm cả lòng.

Một vài món quà dung dị như quyển sổ, cây bút, kẹp tóc, xấp vải… chúng tôi đều trân trọng, gìn giữ bởi đó là tấm lòng của các em. Và tuyệt nhiên không hề có phong bao, phong bì, đồng tiền chen chân vào mối quan hệ thầy - trò vỗn dĩ thiêng liêng mà nhạy cảm.

Năm ấy, tôi chủ nhiệm lớp 7/2 và may mắn đón nhiều học sinh nổi bật về lớp. Cô - trò quấn quýt đầy yêu thương và trân quý. Ngày Nhà giáo đến, cậu bé lớp trưởng gói tặng cô một bó hồng nhỏ năm cành hoa bé xíu, nghe các bạn trong lớp mách lại là bạn tự tay gói làm tôi cảm động vô cùng. Những cánh thiệp cùng lời chúc dễ thương và khuôn mặt ngây thơ của các em là món quà quý giá nhất.

Rồi trong vô số cánh thiệp hôm ấy, tôi nhận được một tờ po-li-me mệnh giá một trăm nghìn từ Linh - cậu học sinh đang giữ chức lớp phó kỷ luật của lớp, rất yêu thích môn toán và máy tính cầm tay.

Linh cũng như nhiều bạn nhỏ hôm ấy lên tặng tấm thiệp mừng ngày nhà giáo. Tôi tình cờ bóc từng tấm thiệp vừa đọc vừa cười vu vơ với lời chúc của các con. Thế rồi, trong tấm thiệp nhỏ của Linh là tờ pô-li-me được kẹp thẳng vào giữa. Tôi sững người nhìn món quà của em và cảm thấy lòng mình bắt đầu gợn sóng.

Phong bao, phong bì là những khái niệm hoàn toàn xa lạ với chúng tôi. Quà cho thầy cô được quy đổi gọn thành “thóc” lại càng lạ lẫm. Nhìn tờ pô-li-me nằm im lìm trong cánh thiệp, tôi bắt đầu thấy sức nặng của tiền bạc đè nặng cõi lòng.

Mẹ của Linh làm kinh doanh. Tôi không dám trách chị ấy quá thực tế trong mối quan hệ thầy - trò. Nhưng tôi sợ trong cái đầu non nớt của bọn trẻ hình thành những nghĩ suy tiêu cực về thầy cô, về lòng biết ơn và cách thể hiện lời tri ân.

Có lẽ nhiều người khá thoáng trong quan niệm quà cáp. Họ khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Ai chẳng thích tiền!”. Họ nghĩ bỏ bì thư sẽ gọn, nhẹ, tiện hơn và bao giờ cũng là “Thật sự không biết mua quà gì hợp với thầy/cô, nên thầy/cô nhận chút lòng thành và mua giúp cho món quà ưng ý”.

Tôi biết một số đồng nghiệp của mình nơi nơi vẫn “quen” với việc nhận phong bao, phong bì từ phụ huynh. Riêng tôi, tôi luôn cảm thấy lòng gờn gợn bao nỗi niềm khi tình thầy trò bị dính dáng tới tiền bạc. Và tờ pô-li-me ấy thật sự đang biến những nỗi lo của tôi thành hiện thực.

Tôi gọi Linh lên bảng, cảm ơn em về tấm thiệp và khẽ khàng, kín đáo gửi trả “món quà” của em bằng cách ép nó trở lại vào trang vở mà Linh đem theo. Tôi thở phào với cõi lòng nhẹ nhõm. Tôi muốn mình vẫn nhìn các em bằng tâm hồn không chút lăn tăn gợn sóng. Và tôi muốn nhận từ học sinh của mình một ánh nhìn trong sáng, yêu thương.

Hơn 12 năm cầm phấn, tôi chỉ bắt gặp duy nhất một tờ pô-li-me ấy và cảm thấy mình may mắn vì chính điều đó. Món quà lớn nhất mà chúng tôi vẫn muốn nhận từ học trò bao giờ cũng là sự kính trọng, lòng biết ơn chân thật. Các em chăm học, biết vâng lời cũng đã là món quà lớn nhất với thầy cô. Và đôi khi câu chào cùng tiếng gọi ríu ra ríu rít “Cô ơi”, “Thầy ơi” cũng đủ sưởi ấm lòng người thầy trong những ngày đầu đông này…

Tác giả: Nguyễn Thùy

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP