Cuộc sống

Chồng cũ giàu có không từ thủ đoạn tước quyền nuôi con của tôi

"Mỗi khi anh nổi giận chuyện gì tôi vô cùng sợ hãi, vì đêm đến, trong căn phòng của hai vợ chồng, anh ấy sẽ lại tìm cách trừng phạt, dày vò tôi..."

Tôi lớn lên trong nghèo khó. Nhà đông con, bố mẹ tôi lại chỉ là dân lao động bình thường, cuộc sống cơ cực nuôi một bầy con đến bữa đủ cơm ăn đã là thấy vui và hạnh phúc. Quần áo, sách vở đứa lớn để lại cho đứa bé, mấy anh chị em tôi cứ vậy mà lớn lên. Trời thương, bố mẹ nghèo nhưng con cái không hay đau ốm.


Khi chúng tôi đủ lớn, bố mẹ cũng đỡ vất vả hơn. Chị cả 15 tuổi đã vào khu công nghiệp làm thợ, anh hai 13 tuổi cũng biết đi làm thêm chạy bán kết quả xổ số mỗi chiều. Các em tôi đến tuổi có thể lao động đều đi kiếm tiền phụ bố mẹ bằng công việc bán hàng thuê. Trong mấy đứa con, tôi là đứa sáng dạ nhất nên bố mẹ cho ăn học tới nơi tới chốn nhất.

Theo con đường học hành nên tôi không vất vả như các anh chị em. Ngoại hình cũng khá nên học xong tôi xin được làm lễ tân cho một công ty. Ước muốn của tôi là sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm đi làm sẽ chuyển sang phòng nhân sự hoặc công việc văn phòng nào đó. Trời đất run rủi, chưa kịp thực hiện hoài bão thì tôi gặp người đàn ông giàu có và quyền lực, là một trong những đối tác của công ty. Vì một dự án chung, anh ấy hay đến công ty họp cùng sếp tôi, và phải lòng cô lễ tân vừa mới ra trường.

Tôi kết hôn rất nhanh. Nhà nghèo lại thân con gái, còn hoài bão nào lớn hơn việc gặp và kết hôn được với một người chồng giàu có, thành đạt? Anh ấy yêu tôi nên sẽ yêu thương và giúp đỡ cả gia đình tôi. Nghĩ vậy, mà kết hôn rồi tôi mới hiểu, cuộc sống không màu hồng.

Việc đầu tiên chồng muốn tôi làm sau khi kết hôn là nghỉ việc. Anh ấy nói công việc lễ tân kiếm được mấy đồng đâu. Thêm nữa là anh không thích vợ mình như cái bình hoa di động ở công ty đối tác. Anh thuyết phục tôi ở nhà, sinh con cho anh. Anh chẳng cần tôi kiếm tiền, chỉ cần tôi biết chăm chút bản thân để ra ngoài anh không phải xấu mặt.

Người ngoài nhìn vào nghĩ tôi sung sướng lắm, nhưng chỉ trong cuộc mới hiểu, tôi đã lấy phải một người chồng độc tài, kiểm soát đến mức nào. Tôi luôn phải đẹp mỗi lần ra ngoài với anh, nhưng chỉ cần những vị khách tỏ ra ngưỡng mộ tôi hay trò chuyện thân thiết với tôi một chút thôi, thì về nhà anh lại ghen và thóa mạ tôi khủng khiếp. Hơn một lần anh dùng từ "rẻ tiền" để nói về tôi, chỉ vì thái độ chuyện trò của tôi với họ thân thiện quá mức, không đáng tầm phu nhân như anh kỳ vọng.

Tài chính anh kiểm soát rất chặt chẽ, khoản nào ra khoản đó, từ tiền chợ, điện nước sinh hoạt, nuôi con... anh đều tính rất chuẩn không thừa một chút nào. Váy áo, giày túi của tôi anh hầu như tự đặt mua và yêu cầu tôi mặc bộ này, bộ kia khi đi với anh. Còn tự mua sắm tôi hầu như không được phép. Tất cả đều rất chặt chẽ, tôi đừng nghĩ đến việc có thêm khoản nào để phụ giúp gia đình. Mỗi lần bố mẹ tôi gặp khó khăn cần đến tiền, tôi nhục nhã vô cùng khi phải chìa tay nói với chồng, tôi căm ghét thái độ của anh mỗi khi động đến chuyện tài chính.

Mỗi khi anh nổi giận chuyện gì tôi vô cùng sợ hãi, vì đêm đến, trong căn phòng của hai vợ chồng, anh ấy sẽ lại tìm cách trừng phạt, dày vò tôi.

Cuộc hôn nhân kéo dài được 4 năm thì tôi không thể chịu thêm được nữa. Tôi quyết định ly hôn chồng, tay trắng ra đi. Tôi chỉ mong yên thân thoát khỏi người chồng giàu có ấy, được cùng con gái sống tự do bên bố mẹ tôi và gia đình bên ngoại, tuy nghèo nhưng sống có tình người và thật lòng yêu thương mẹ con tôi.

Nhưng chồng cũ không để tôi yên. Vì tôi là người chủ động đòi ly hôn nên anh không thể nào chấp nhận. Anh tìm mọi cách đi theo phá hoại cuộc sống riêng của tôi, nói xấu tôi với đủ họ hàng hai bên nội ngoại, bêu riếu tôi trên mạng xã hội, buộc tội tôi không tốt với con gái, không xứng đáng làm mẹ khi tiền không kiếm được lại còn đánh đu theo trai. Tôi không thể bắt đầu lại chuyện tình cảm với ai, vì chồng cũ luôn cho người theo sát rình mò, chụp ảnh làm "bằng chứng". Anh ta dọa sẽ tước con ra khỏi vòng tay tôi bất chấp tòa đã phán quyết để con sống với mẹ.

Tôi đã có một quyết định quá sai khi để xảy ra cuộc hôn nhân này. Nhưng ai cũng mắc sai lầm, không lẽ sai lầm của tôi, cả đời này tôi không thể sửa được?

Tác giả: Hạnh G.

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP