Cuộc sống

Khi phượng về là lúc áo trắng chia ly

Hạ đã về thật sự rồi! Tôi nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy, cảm nhận được tất cả những gì thuộc về mùa hạ hiện hữu nơi đây. Trên những chùm hoa tím bằng lăng, đỏ phượng vĩ, trong âm thanh râm ran của lũ ve chơi trò “trốn tìm” nơi vòm lá sum sê, trong cơn gió nóng, cái nắng chang chang rực lửa. Cách nơi tôi sinh ra và lớn lên gần 70km, nhưng mùa hạ này hay bất kỳ mùa hạ nào tôi đã từng trải qua, tuổi ba mươi hiện tại hay mười tám, đôi mươi nồng cháy thì vẫn giống nhau, vẫn như một bởi cảm xúc không thể nào quên của những năm tháng tuổi học trò hơn 10 năm về trước.

Những năm học cấp 1, mùa hè của tôi trôi qua rất hồn nhiên. Cũng có sự chia ly, lời tạm biệt, nhưng không bịn rịn, lưu luyến. Phượng khi ấy, đơn giản chỉ là loài hoa đẹp, càng rực rỡ hơn trong cái nắng chói chang của mùa hè. Và đôi khi hấp dẫn lũ trẻ con chúng tôi khi cầm từng chùm phượng trên tay để hút thứ mật ngòn ngọt trong đài hoa và vị chan chát, bùi bùi, thơm thơm ở những nụ còn xanh chưa kip nở. Chỉ thế thôi và tuyệt nhiên chưa đọng lại trong đầu ý nghĩa nào hơn thế!

Chỉ khi lên cấp 2, cấp 3 tôi mới bắt đầu cảm nhận, mường tượng ra rằng, phượng đẹp, không phải ở vị ngọt nơi đầu lưỡi, mà vẻ đẹp là ở ý nghĩa loài hoa. Màu sắc, cách chúng nở thành từng chùm và cả thời điểm khi phượng rực rỡ nhất. Tất cả đều mang theo một ý nghĩa rất tình cờ, rất thiêng liêng của lứa tuổi học trò.

Ảnh tư liệu

Chẳng biết vì sao và từ bao giờ, người ta lại chọn cây phượng trồng khắp sân trường. Hoa phượng không thơm ngào ngạt quyến rũ, song lại mang một vẻ đẹp dễ gây ấn tượng. Màu trắng mượt, điểm những vệt đỏ hài hòa trên cánh hoa thoạt nhìn giống đuôi của loài chim phượng, có lẽ vậy nên được gọi là hoa phượng vĩ. Hoa phượng không nở đơn lẻ mà bung từng chùm to, chùm nhỏ, nhuộm đỏ cả một góc sân trường. Chẳng thế mà có biết bao những bài thơ, bài hát về loài hoa này. Loài hoa không chỉ trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp mạnh mẽ, căng tràn sức sống, nồng cháy, nhiệt huyết của tuổi học trò. Mà còn có sự trong sáng, thơ ngây của mối tình đầu vụng dại. “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, Em chở mùa hè của tôi đi đâu? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18, Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu”.

Tôi nhớ như in ngày cuối cùng của năm học lớp 12. Cả lớp xôm tụ đông đủ để chụp ảnh kỷ yếu. Gọi chụp kỷ yếu cho "sang" chứ thực ra chỉ là nhờ thợ chụp vài tấm cho có lệ. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng thật đẹp, nữ diện áo dài còn nam thì mặc quần tây áo sơ mi. Chụp ảnh xong, chúng tôi ngồi dưới tán phượng tránh nắng. Bỗng cánh phượng hồng bất chợt rơi, một bạn nữ nhặt hoa lên rồi mơ màng bảo “sau hôm nay lớp ta mỗi đứa một nơi”. Chỉ chờ vậy thôi, giọt nước rơi xuống tà áo trắng, cả lớp ôm nhau nức nở luyến tiếc về quãng thời gian vô tư đã bên nhau.

Mùa phượng đến rồi đi nhanh như cơn gió thoảng qua. Tuổi trẻ cũng vậy, chỉ khác là mùa phượng qua còn trở lại chứ tuổi xanh không đến lần thứ hai. Biết vậy nhưng cứ thấy phượng nở, lòng tôi lại bồi hồi, nhớ về những mùa phượng vô tư vô lo của tuổi học trò…

Tác giả: Mai Linh

Nguồn tin: Báo Pháp luật & Xã hội

  Từ khóa: hoa phượng , áo trắng , học trò

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP