Tôi quen vợ có nửa năm là đám cưới. Tuy rằng thời gian ngắn ngủi nhưng tôi luôn cảm thấy rất yêu và khao khát muốn được bên em, che chở cho em. Đến tận bây giờ, nghĩ lại giây phút tôi cầu hôn được em đồng ý, tôi vẫn thấy vui sướng và hạnh phúc đến vô ngần.
Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến một ngày, khi ấy đã gần 2 giờ sáng, hai đứa đang ngủ say bỗng dưng có chuông điện thoại của vợ. Cô ấy nghe máy một cái thì choàng tỉnh giấc, run rẩy không nói một lời nào rồi ngã vật ra ngất xỉu.
Tôi cuống cuồng đưa vợ đến viện, khoảng gần 1 tiếng sau cô ấy tỉnh, khóc lên khóc xuống đòi lái xe về quê. Mà quê cô ấy tận Nghệ An, gia đình cũng ra Hà Nội thoát ly hết, còn ai đâu. Vợ bảo xin tôi đừng hỏi nhiều, đừng đi theo, cứ để cô ấy về đã.
Thế rồi, ngay đêm ấy, vợ lái xe mấy trăm cây về. Tôi muốn đi nhưng vợ khăng khăng không cho. Vì quá lo lắng, sáng sớm tôi cũng bắt xe về theo.
Thế nhưng, cũng trong lần đi này, tôi đã phát hiện ra sự thật động trời. Vợ thú nhận với tôi, cô ấy có con 5 tuổi. Trước kia từng yêu một người, có bầu nhưng anh ta không chịu trách nhiệm. Nhưng vợ nhất định không bỏ thai, cũng vì chuyện này mà bố cô ấy vô cùng tức giận, cuối cùng để che mắt mọt người, cô ấy phải vào Nam ở, sinh con xong thì cho người họ hàng xa nuôi dưỡng.
Chuyện này rất ít người biết, cả đứa trẻ cũng không biết cô ấy là mẹ đẻ. Lần này là do thằng bé sốt cao, nhập viện cả tuần không đỡ nên người ta mới gọi cô ấy vào.
Tôi nghe mà không tài nào tin nổi. Vợ bảo cô ấy không đón con về, nhưng hàng tháng vẫn chu cấp đầy đủ cho con, bây giờ thằng bé vẫn nghĩ người họ hàng kia là bố mẹ, họ cũng rất yêu thương thằng bé nên cứ để vậy đi. Còn nếu tôi không thể tha thứ thì cô ấy cũng chấp nhận.
Tôi điếng người, thật lòng quá khó để chấp nhận. Bao lâu nay, cô ấy lừa dối tôi, đến khi không giấu nổi nữa mới thú nhận... giờ tôi biết phải làm sao đây?
Nguồn tin: Báo Khỏe & Đẹp