Cuộc sống

Nơi tình yêu bắt đầu

Chiều nay đi làm về, bước chân như khựng lại ở cửa khi thấy trên bàn một lọ hoa hồng vàng rực rỡ. Hoa cho Ngày của em.

Thỉnh thoảng, anh vẫn làm em xúc động bất ngờ như thế. Xúc động không phải vì anh đã mua hoa, xúc động vì anh vẫn nhớ màu hoa hồng mà em thích nhất.


Đã bao lâu rồi anh nhỉ, chúng ta không còn đủ thoải mái để có thể ngồi cùng nhau ở một quán cà phê. Đã bao lâu rồi, chúng ta không còn hí hoáy nhắn tin cho nhau đến tận khuya vào những ngày xa cách. Đã bao lâu rồi em không hát cho anh nghe một bài trọn vẹn?

Kể từ ngày em khoác trên mình chiếc áo cô dâu, cũng là khi em mang trên mình bao nỗi lo toan của một người vợ, người mẹ. Kể từ khi anh lồng vào ngón tay em chiếc nhẫn cưới, cũng chính là lúc anh vác lên vai bao nhiêu trách nhiệm của một người chồng, người cha. Mải mê trong vòng xoay của cơm áo gạo tiền, hình như anh đã quên nói những lời âu yếm. Em cũng không còn chờ đợi những lời ngọt ngào, những món quà nhỏ ngày kỉ niệm. Dẫu vậy cũng có đôi khi chạnh lòng, khi mỗi ngày ngồi cùng nhau, không còn những lời thủ thỉ, không còn những cái ôm nồng ấm, thay vào đó chỉ toàn nói chuyện tiền nong và con cái.

Người ta nói vợ chồng sống với nhau, hiểu nhau nhiều đến mức có lúc sẽ cảm thấy hôn nhân tẻ nhạt và nhàm chán. Nhưng lúc như thế, nếu không vững lòng sẽ dễ khiến con tim mình lạc lối. Và em đã có những giây phút cảm thấy lòng chênh vênh, đã cho phép mình tìm vui trong những cuộc chơi mà anh không có mặt. Anh biết cả đấy, hình như có giận dỗi, nhưng không nặng lời nhiếc móc. Bằng tình yêu và sự bao dung của mình, anh lại nhẹ nhàng kéo em về tổ ấm: “Làm mẹ rồi, đừng ham vui nữa em nhé! Em về muộn một tý là con đã khản cổ khóc đòi”. Lời anh nói nhẹ thôi, mà em nghe như muôn lời trách móc.

Có lẽ em đã sai rồi, khi vừa muốn anh chu toàn mọi việc của một người chồng, người cha, lại vừa muốn anh đủ lãng mạn như một người tình. Có lẽ em tham lam quá rồi, khi vừa muốn anh xông pha kiếm tiền, lại muốn anh thừa thời gian để ngồi bên em tỉ tê kỉ niệm. Khi yêu nhau cứ tưởng được cùng nhau sống dưới một mái nhà là hạnh phúc nhất thế gian, đâu hay rằng để có thể nắm tay nhau bình yên khi về già lại phải trải qua một quãng đời bão giông thời son trẻ. Nhưng có hề gì anh nhỉ, nếu chúng ta luôn nhớ vì sao ta đã bắt đầu.

Em biết, tình yêu không già đi theo tháng năm, mà chỉ là đậm đà hơn, mặn mà hơn, bởi ngoài tình yêu còn có cả lo toan, trách nhiệm. Em biết, có những ngày lễ hay kỷ niệm gì đó anh không tặng hoa cho em như trước đây thì không có nghĩa là anh đã đổi thay. Chỉ là anh quan tâm em theo một cách khác, của riêng anh.

Đó là mỗi sáng mai khi anh đánh răng trước anh sẽ lấy luôn kem đánh răng lên bàn chải của em. Là khi em bảo bị ngứa chân, anh sẽ lục từ tủ này sang tủ khác để tìm tuýp thuốc mỡ tra vào. Là khi vào mỗi bữa cơm, những thứ ngon nhất sẽ là những thứ anh bảo mình không thích. Là đêm cai sữa đầu tiên cho con, anh bắt em đi ngủ nhờ nhà khác để một mình anh thức suốt đêm khi con khóc gào vì thèm sữa mẹ.

Tình yêu, đâu có cần phải cao siêu, đâu phải là điều gì to tát lắm. Chỉ một hành động nhỏ thôi, như thức dậy giữa đêm kéo chăn đắp cho em và con kẻo lạnh. Như khi anh tỉ mẩn ngồi cọ rửa cho con những chiếc giày nhỏ xíu. Như những đêm thức khuya đói bụng, nhà còn mỗi gói mì tôm hai vợ chồng thích thú ăn chung. Hạnh phúc hóa ra chẳng ở đâu xa, nhưng cũng chẳng gần nếu ta không vươn mình tìm kiếm.

Anh ạ, đoạn đường trước mình không được cùng nhau, nhưng đoạn đường sau em muốn được cùng anh đi đến cuối. Dù ngày nắng hạn hay đêm bão giông, dù cuộc sống muôn vàn khó khăn, và lòng người khó lường những đổi thay bất trắc. Dù tình yêu chúng mình ngày sau ấm nồng hay quạnh hiu chẳng thể nào biết trước, những hãy bắt đầu bằng hôm nay hạnh phúc, nhé anh!

Tác giả bài viết: Lê Giang

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP