Cuộc sống

Giữa dòng kẹt xe

Giữa dòng kẹt xe, tôi thường tìm vui trong những điều nhỏ bé. Nghĩ về những dự định. Rồi có dạo, hai mẹ con cùng chơi trò gọi tên màu xanh của lá cây trên đường.

Thành phố dường như đang căng tức trong một cơ thể nở phình. Mỗi buổi chiều tan tầm, tôi hòa vào dòng người xe dài ngun ngút, thấy đường về nhà như thăm thẳm hơn.

Những lúc ấy, sợ nhất là nghe tiếng rung điện thoại, nếu không phải chồng sốt ruột hỏi vợ về chưa thì cũng là cô giáo mầm non đang ngóng mẹ đến đón con. Muốn yên, bỏ điện thoại vào cốp xe, thì dọc đường cứ thấp thỏm không biết có bị lỡ thông điệp quan trọng nào không…

Tôi biết, không ít phụ nữ đang trên đường cũng có tâm trạng như mình. Nỗi lo toan quen thuộc đến nỗi có thể nhận ra qua đôi mắt không còn vô tư ẩn sau lớp khẩu trang che kín khuôn mặt, hay qua mớ đồ ăn lỉnh kỉnh treo móc trên xe, qua những đứa trẻ đang ngồi yên sau lưng họ…

Tôi thường tranh thủ những lúc dừng chờ đèn đỏ hay lúc nhích từng chút trong dòng xe cộ để thầm nhìn những người giống mình, thấy họ thật bình thường, nhưng cũng khác lạ giữa người xe tấp nập.

Ảnh minh họa. Internet


Cuộc sống thật nhiều lo toan. Hằn lên những người như tôi, như họ. Mỗi ngày tôi - một mẹ bầu - vẫn phải dành gần 10 tiếng cho công việc, quay cuồng với hợp đồng, thanh toán, ký kết và cả những tranh giành không đáng có. Vậy nhưng cũng chưa quay cuồng bằng việc nhà.

Hơn tám tiếng lo cho chồng, cho con, cho những quan hệ quanh gia đình nhỏ của mình, mà cảm giác khối lượng công việc như gấp đôi, gấp ba. Chồng tôi có giúp, nhưng anh cũng bận. Anh vừa đổi việc, chuyển từ thi công công trình sang giám sát tư vấn, làm gì cũng phải cẩn trọng hơn xưa. Bớt đi sớm về muộn nhưng hễ về đến nhà là phải mở máy tính toán cái này, kiểm tra cái nọ.

Thương nhất là con trai lớn, bỗng dưng bị hạn chế những nguồn vui nho nhỏ. Bé muốn học lên lớp tiếng Anh trình độ cao hơn ở trung tâm, nhưng bụng bầu của tôi đã lớn, không đưa đón được nữa; bé muốn cùng các bạn ở lại sau giờ học để tham gia câu lạc bộ họa sĩ nhí, nhưng như vậy sẽ lỡ xe đưa đón của trường, mà ba mẹ thì không chờ được, nhà quá xa, nên đành an ủi con chờ khóa sau… Tội nghiệp, thằng bé có vẻ cũng giống như tôi, đang loay hoay kẹt xe lúc này, cứ nhích từng bước trong đời sống gia đình mà bố mẹ lúc nào cũng kẹt… việc.

Vì thế, giữa dòng kẹt xe, tôi thường tìm vui trong những điều nhỏ bé. Nghĩ về những dự định. Rồi có dạo, hai mẹ con cùng chơi trò gọi tên màu xanh của lá cây trên đường, thằng bé nhạy cảm với màu sắc, thích màu lá me xanh non, màu lá sao đen xanh sẫm, màu xanh của lá bạc hà…

Có dạo trời mưa đường ngập, con bảo không nhìn ra cây cối nữa, mẹ con chuyển sang hát hò. Lại có dạo ôn lịch sử qua những tên đường… Cứ thế mà đi qua những sốt ruột lo toan, đi qua khói bụi, qua quãng đường còn dài trước mặt. Bầu bì hay suy nghĩ, nên càng phải tìm chút niềm vui - vui trong chính những khó khăn hằng ngày.

Giữa dòng kẹt xe tuy bực mình và sốt ruột thật, nhưng tôi cũng cảm thấy như có một nỗi quyến luyến mơ hồ. Chặng đường hơn một tiếng từ chỗ làm về nhà hóa thành những chặng nhỏ nhấp chân len lách giữa người và xe, chuyển nỗi sốt ruột thành sự tập trung vượt qua sự tắc nghẽn của con đường, chuyển sự thất vọng với giao thông thành những đối thoại vui của hai mẹ con.

Cũng như nghịch lý của chồng tôi khi làm việc tập trung, lượng hormone hưng phấn trong cơ thể tăng lên, khiến anh luôn thấy trong sự căng thẳng có phần thích thú. Đôi khi người ta đi qua cuộc sống này cũng bằng cách ấy thôi.

Để khi mình về đến nhà là nghĩ ngay đến niềm vui chuẩn bị mâm cơm nóng buổi tối, nấu món gì ấm lòng trong những ngày mưa này. Để khi chồng về đến nhà là dẹp sang một bên những căng thẳng trên công trường, loay hoay lặt rau giúp vợ. Để khi con trai lớn dù phụng phịu vì không được ở lại lớp học vẽ cùng bạn bè, vẫn hăng hái quét nhà, phụ mẹ lau dọn.

Tôi biết, mỗi người trong gia đình nhỏ của mình đều đang cố gắng. Mỗi người đều vừa trải qua một chặng đường dài ngập - kẹt để về đến nhà. Như thành phố đang nở phình căng tức, rồi cũng có lúc sẽ thảnh thơi trong phố xá thênh thang mà thôi…

Tác giả bài viết: Hồng Anh

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP