Cuộc sống

'Không được gọi anh là chú, phải gọi anh xưng em'

Mọi người vào hùa khen sếp có áo đẹp, điện thoại xịn phải khao. Sếp ừ à rồi rủ em đi cùng mua kem, mua chè cho chị em. Cả phòng ai cũng nức nở khen sếp tính thanh niên chứ không ki bo như sếp cũ.

Em đi làm 5 năm rồi nhưng ở cơ quan, em vẫn là nhân viên trẻ nhất. Nhà em lại có điều kiện, chồng làm ra tiền nên em ăn diện nhất phòng.

Các chị trong phòng suốt ngày mặc sơ mi quần âu thì em váy áo tới bến, giày dép đổi mốt liên tục. Ấy vậy mà đời em bắt đầu ảm đạm từ ngày có sếp mới.

Sếp mới ngoài 40, phong độ, khéo mồm, miệng nói mắt cứ lúng liếng. Mấy chị phòng em bảo, ông này có tướng phong tình nên nhấm nháy em phải cẩn thận giữ mình.

Em cứ cười tỉnh queo vì nghĩ mình kém sếp gần 20 tuổi, sếp và bố em có quen biết từ lâu nên không thể có chuyện gì xảy ra. Nhưng làm việc lâu ngày với sếp mới thấy, đúng là các chị hơn tuổi, kinh nghiệm đầy mình nên nói không sai điều gì.

Ảnh minh họa

Đầu tiên, sếp vào phòng tuyên bố xanh rờn: "Thu không được gọi là anh là chú, phải gọi là anh xưng em". Em cũng vâng dạ tới tấp, gặp sếp là ngọt nhạt đủ kiểu. Sếp lúc đầu lấy cớ sang kiểm tra nghiệp vụ, hỏi han công văn này kia, rồi tranh thủ “chém gió” với chị em cả phòng.

Mọi người vào hùa khen sếp có áo đẹp, điện thoại xịn phải khao. Sếp ừ à rồi rủ em đi cùng mua kem, mua chè cho chị em. Cả phòng ai cũng nức nở khen sếp tính thanh niên chứ không ki bo như sếp cũ.

Nhưng rủ được em 1 lần thì sếp rủ em thêm dăm bảy lần nữa, rủ đi ngắm quần ngắm áo cho sếp, xem sếp mặc kiểu này, màu này có bị già không? Sau đó về cơ quan, sếp cứ khen với mọi người là "em Thu có mắt thẩm mỹ tuyệt vời", em chỉ cười.

Thế rồi sếp cứ lân la lấn tới, vào phòng em là kê ghế ngồi sát sạt, mặt sếp ghé vào mặt em, rồi còn hít hà tóc tai khen em dùng nước hoa hiệu gì mà nồng nàn thế.

Các chị cùng phòng đọc vị được sếp nên lảng vảng một tí rồi lấy cớ chuồn sang phòng khác để mặc em với sếp. Sếp cứ cầm tay em khen "tay gì mà mướt thế", "hôm nay Thu xinh ngời ngời",… rồi dí mặt vào má em thơm nhẹ 1 cái.

Em đứng phắt dậy, đẩy tay sếp khỏi eo mình rồi nói: "Em có chút việc phải sang gặp chị trưởng phòng". Sếp thấy em vùng vằng thì tức giận ra mặt. Từ đó, sếp luôn lấy cớ soi em và chê trách từ lỗi nhỏ nhặt "đi giầy cao gót như đi diễn thời trang, áo gì mà cổ trễ như gái dịch vụ...", làm em tức điên người.

Một lần sếp tạt sang phòng em giả vờ sang mượn sạc điện thoại thì thấy em đang ngồi mở Facebook chát với đứa bạn, sếp làm ầm lên nói em là làm ăn vớ vẩn, bắt họp phân tích và hạ chất lượng công tác tháng.

Em chỉ còn nước nuốt giận trong lòng. Chị làm cùng em khẽ rỉ tai: "Giá mày xấu xấu như chị thì đỡ khổ với sếp, thôi coi như của đi thay người em ạ".

Thế mới biết, đi làm công sở cũng lắm trái ngang, em thì chẳng tài cán gì nên đành uất ức với cảnh bị sếp soi mói, ngày nào cũng bắt lỗi rồi chê trách em đủ điều.

Lắm lúc bực bội quá, em chỉ ước ông ấy gặp phải người phụ nữ nào cao tay, họ lừa hết tiền cho ông ấy trắng mắt ra.Vì ông ấy hành em cả năm nay khiến mỗi ngày đi làm, em đều phải đau đầu tìm cách đối phó.

Tác giả bài viết: Hà Thu (Bắc Ninh)

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP