Gia đình tôi có 2 anh em, nhưng mọi việc trong gia đình gần như là do tôi phụ trách, còn anh trai tôi không cần làm gì cả. Tôi là đứa vụng về, nhiều khi mẹ kêu tôi phụ việc nhà nhưng tôi làm không tốt nên bị chửi rất thậm tệ. Lúc nào mẹ cũng tiêm nhiễm vào đầu tôi, con gái phải giỏi việc nội trợ.
Nhiều lúc tôi cảm thấy rất ghen tị với anh tôi, tại sao anh tôi lại được ngồi chơi trong khi tôi lại phải làm hết tất cả mọi việc? Chỉ vì tôi là con gái? Có 1 ngày Giáng Sinh mà tôi nhớ nhất, bởi vì ngày đó là ngày duy nhất mà tôi không bị chửi, cái ngày mà tôi phải việc nhà liên tục, còn ba mẹ tôi và anh tôi lại ngồi cười đùa xem tivi.
Tôi rất ghét và rất sợ anh trai tôi. Đối với tôi, anh tôi là nỗi ám ảnh suốt cả tuổi thơ. Lúc nào chúng tôi cũng như chó với mèo, mỗi lần cãi nhau là anh ta lại dọa dẫm khiến tôi sợ hãi. Cũng vì thế mà mẹ chửi tôi nhiều hơn. Mẹ luôn cho lý do là vì tôi, còn anh trai tôi chẳng có lỗi gì cả. Toàn bộ việc nhà thì mẹ bắt tôi làm, khi tôi thắc mắc thì mẹ bảo anh tôi bận học. Mẹ luôn khoe khoang với người khác việc anh tôi học giỏi thế nào, còn khi nói về tôi thì đều là những cụm từ "Nó lười lắm", "Việc nhà cũng làm không xong".
Tôi hồi nhỏ đã từng nghĩ, mình giống như một con thú bông vậy. (Ảnh minh họa) |
Tôi xin đi chơi với bạn, mẹ đều nói tôi đi đàn đúm. Cái từ "đàn đúm" đó của mẹ tôi giống như kiểu tụ tập chơi bời, hư thân mất nết vậy. Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, mẹ thậm chí không thèm nghe tôi giải thích mà đã chửi bới tôi.
Tôi hồi nhỏ đã từng nghĩ, mình giống như một con thú bông vậy, ai muốn chửi, ai muốn đánh gì cũng được, bởi vì tôi là đứa nhỏ nhất trong gia đình, tôi không được phép phản kháng lại. Nếu phản kháng lại sẽ bị mang tiếng " láo", "mất dạy".
Tôi của cấp 3 là một kẻ vô tâm, bất cần, cứng đầu, phản nghịch. Tôi gần như bỏ xó công việc nhà, chỉ thỉnh thoảng mới đụng. Làm việc nhà mà còn nghe chửi, thì tôi cũng chẳng cần làm nữa. Nhưng dường như mẹ vẫn không buông tha cho tôi. Như khi mẹ phát hiện tôi bị trễ kinh, việc mà mẹ hỏi là: "Mày có đi đâu bậy bạ không?", không cần nói thẳng ra nhưng tôi vẫn biết rõ mẹ muốn hỏi gì, mẹ nghi tôi có bầu, tôi BIẾT RÕ mẹ quá mà.
Sau việc đó thì mỗi quan hệ giữa tôi và mẹ càng hỏng bét. (Ảnh minh họa) |
Rồi có lần khi ba tôi mất 1 triệu, thật ra là để quên trong quần đem đi giặt, mặc dù tôi đã nói đi nói lại là tôi không có lấy. Nhưng mẹ cứ khăng khăng là tôi lấy, rồi đòi kêu công an gô cổ tôi lên phường. Tôi lúc đó thật sự là không thể nào bình tĩnh nữa, tôi hét lên: " Vậy mẹ cứ kêu công an đi". Mẹ tôi giận dữ nói: "Ừ, mày ngon lắm, chờ đó". Sau việc đó thì mỗi quan hệ giữa tôi và mẹ càng hỏng bét.
Đến khi lên đại học, mặc dù mẹ tôi đã bớt hơn trước, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi cảm thấy như thứ gì mẹ cũng muốn quản. Khi tôi nói xấu anh tôi trên mạng xã hội, chỉ đơn thuần là tôi ghét nên nói xấu mà thôi thì mẹ tôi lại bảo: "Mày kêu người giết/đánh nó trên mạng phải không?". Trong mắt mẹ tôi, chắc tôi chẳng bao giờ là một đứa tốt đẹp gì cả.
Còn anh tôi, cả năm chúng tôi thậm chí nói không đến 10 câu với nhau. Anh tôi đã nghỉ học từ lúc học năm thứ 2 đại học và ăn bám gia đình từ đó đến giờ dù đã 28 tuổi.
Giờ tôi chỉ mong ba mẹ nếu có đọc được những dòng này thì xin đừng quan tâm, đừng nói gì với tôi nữa, hãy để tôi yên, tôi đã quá mệt mỏi rồi!
Tác giả: Giấu tên
Nguồn tin: helino.vn