Ảnh minh hoạ: Internet |
28 tuổi, chẳng cần phải đợi nghe lời ca cẩm, than vãn của bố mẹ, cũng chẳng cần để ý đến lời xì xầm, bàn ra, tán vào của người làng mỗi khi có dịp ghé về quê thăm nhà, tôi cũng tự hiểu mình xếp loại đầu bảng hàng ế so với bạn bè cùng lứa chơi thân với nhau từ thời tóc chưa đủ dài để buộc túm đuôi gà.
Lí do tôi ế chẳng phải vì xấu người, xấu nết, chỉ đơn giản vì tôi ham học quá. Trong lúc gái làng học chưa hết cấp II đã đầu mày cuối mắt, hẹn hò yêu đương, rồi chồng con bíu díu, thì tôi học hết Trung cấp Tài chính, không xin được việc làm, tôi ở nhà vừa lao động phụ bố mẹ, vừa ôn thi để đỗ vào Đại học hệ chính quy Tài chính Quản trị Kinh doanh.
May mắn lần này với tấm bằng tốt nghiệp Đại học loại giỏi tôi có được việc làm cho thu nhập khá ở một doanh nghiệp tư nhân trên thành phố. Biết hoàn cảnh bố mẹ không mấy dư giả lại phải chu cấp cho em trai kém tôi 9 tuổi mới vào năm nhất Đại học Xây dựng nên tôi lên kế hoạch chi tiêu tiết kiệm, bằng lòng căn phòng nho nhỏ ở nhà trọ, hàng ngày dùng bữa ở quán cơm bình dân, để mỗi tháng trích ra một khoản tiền gửi về quê giúp bố mẹ giải quyết phần nào khó khăn trước mắt.
Do sự đóng góp có hiệu quả của tôi với công ty, nên trong đợt xét duyệt khen thưởng tôi được ban giám đốc tặng một chuyến du lịch tham quan ở nước ngoài cùng mấy đồng nghiệp đúng vào dịp sinh nhật lần thứ 29 của tôi.
Hai cô bạn trẻ cùng phòng đã xúng xính váy áo, son phấn, nước hoa thơm nức để rời khách sạn tranh thủ đi dạo phố tận hưởng cái đẹp xứ người mà không dễ gì có cơ hội lặp lại lần 2. Còn tôi sau chuyến bay dài thấy mình không được khoẻ nên nghỉ lại trong phòng. Tối muộn chưa thấy 2 cô bạn đồng nghiệp trở về, buồn tôi lẩm nhẩm hát bài mừng sinh nhật mình… Bỗng tôi nghe giọng trầm ấm của một người đàn ông xin được chia sẻ niềm vui đón tuổi mới của tôi. Ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng tôi cảm ơn và tế nhị mời anh cùng thưởng thức cảnh đẹp về đêm…
Anh hơn tôi 6 tuổi, là trợ lí cho giám đốc một công ty buôn bán đồ gỗ nội thất cao cấp. Anh cùng sếp sang đây để tìm đối tác làm ăn. Anh tâm sự mình chưa lập gia đình, vẫn đang ở cùng ba má tại một tỉnh ven biển miền Nam thơ mộng.
Một tuần du lịch đã kết thúc, tôi trở về nước, ngoài mấy món quà mua biếu bố mẹ và cậu em trai tôi còn cất kĩ trong vali bức tượng bằng pha lê tuyệt đẹp mang hình ảnh đôi uyên ương chạm mỏ vào nhau do người đàn ông hào hoa, phong nhã mà tôi mới quen đó tặng.
Anh còn ý tứ gắn kèm tấm cardvisit in rõ tên, chức danh và số điện thoại của anh cho tôi tiện liên lạc. Khoảng cách từ nơi anh đến thành phố của tôi tính ra cả ngàn cây số, nhưng cứ mỗi cuối tuần anh lại bay ra cùng tôi dùng bữa, cafe rồi đi dạo. Cái gì đến phải đến khi anh quỳ xuống chân tôi nói lời yêu tha thiết, trong một buổi tối chỉ có tôi và anh tại khách sạn sang trọng anh đã đặt trước...
Khi tôi báo tin mình đã mang bầu, anh reo lên sung sướng rồi hứa sẽ bay ngay về Nam báo ba má biết để chuẩn bị đám cưới và rước tôi về làm dâu con nhà anh… Vậy mà giờ đây cái bầu dã bước sang tháng thứ tư, tôi càng mong, anh càng mất hút. Nhà anh tôi chưa một lần tới, số điện thoại anh cho cũng không còn tồn tại nữa… Không lẽ tôi bị lừa? Nghĩ đến cảnh làm mẹ đơn thân, không chồng một mình nuôi con mà tôi ứa nước mắt vì ân hận!
Tác giả: AN TRÍ
Nguồn tin: Báo Tiền phong