Cuộc sống

Hứng trận lôi đình của chồng vì "thả thính" qua tin nhắn facebook

... Tôi chột dạ, liền vào facebook xóa hết những cuộc trò chuyện gần đây của tôi và cậu ấy, cũng chẳng có gì đáng sợ ngoài tin nhắn “Người lạ ơi, cho tôi mượn bờ vai”. Cẩn thận hơn, tôi còn nhắn vào điện thoại cậu ấy một cái tin: “Tạm thời dừng liên lạc dưới mọi hình thức nhé”...

Vợ chồng tôi cưới nhau đã bảy năm, có một cậu con trai lên 6 tuổi. Cuộc hôn nhân được bắt đầu bằng một tình yêu kéo dài 5 năm trước đó, tính ra là 12 năm yêu nhau.


Gia đình tôi khá êm đềm. Chồng tôi hơi có chút gia trưởng nhưng chu đáo và siêng năng. Chúng tôi đã quá hiểu nhau đến mức rất ít khi tranh cãi vì bất đồng quan điểm.

Và có lẽ vì cuộc sống êm đềm quá nên có chút tẻ nhạt. Những lúc rảnh rỗi tôi có thói quen lên mạng xã hội. Cũng ở đó, tôi nối lại liên lạc với một người bạn cũ.

Cậu ấy bằng tuổi tôi, đã làm sếp của một ty truyền thông, rất điềm đạm, điển trai và vẫn chưa lấy vợ. Cậu ấy nói kết hôn muộn vì chưa gặp người phù hợp, còn nói ngày xưa có để ý đến tôi nhưng vì biết tôi đã có bạn trai nên tâm tư đành giấu kín. Tôi có đùa nếu ngày ấy cậu thổ lộ, có thể cậu ấy đã không ế đến tận bây giờ.

Câu chuyện bắt đầu như thế, và kéo dài mỗi ngày một chút, từ ngày này qua ngày khác. Chúng tôi trò chuyện nhiều, dần trở nên như một thói quen, đến nỗi ngày nào không thấy facebook cậu ta sáng đèn, không hỏi han nhau một vài câu thì thấy bứt rứt khó chịu.

Chúng tôi trò chuyện, thỉnh thoảng nhắc lại chuyện xưa, viết vài câu tán tỉnh nhăng cuội. Thực chất thì tôi thấy vui, như mình đang có một cuộc sống khác, sự vui nhộn và tình cảm khác mà cuộc sống hiện tại đã không còn có.

Tôi đã không hề biết, những cuộc trò chuyện của tôi bị chồng tôi theo dõi. Anh hay nói bóng gió về việc ai đó ngoại tình, ai đó bị cắm sừng. Thế nhưng tôi nghĩ tôi có làm gì đâu, vài câu tán tỉnh đùa vui trên mạng ảo vô hại chẳng lẽ lại là vấn đề. Tôi và cậu ấy không gặp nhau, không gì hết, chỉ là những con chữ viết rồi có thể xóa như chưa từng viết.

Rồi một chiều, chồng tôi đi làm về, mặt đỏ gay gắt. Anh ném cái điện thoại xuống giường, ánh mắt nhìn tôi nảy lửa. Tôi hỏi anh có chuyện gì, chuyện công ty hay chuyện gì mà có vẻ tức giận. Anh im lặng không nói.

Tôi chột dạ, liền vào facebook xóa hết những cuộc trò chuyện gần đây của tôi và cậu ấy, cũng chẳng có gì đáng sợ ngoài tin nhắn “Người lạ ơi, cho tôi mượn bờ vai”. Cẩn thận hơn, tôi còn nhắn vào điện thoại cậu ấy một cái tin: “Tạm thời dừng liên lạc dưới mọi hình thức nhé”.

Đêm hôm đó, chồng tôi ngủ muộn, anh lấy điện thoại của tôi, kết nối vào máy tính và mày mò gì đó. Tôi không am hiểu lắm về công nghệ, cũng không muốn quan tâm anh ấy đang làm gì. Sau phút tức giận ban chiều, anh ấy đã bình thường trở lại mà không giải thích gì thêm.

Ngày hôm sau, khi tôi bật máy tính lên để gửi một vài cái email cho công việc, trên màn hình máy tính, tin nhắn “Tạm thời dừng liên lạc dưới mọi hình thức nhé” mà tôi gửi cho cậu bạn hôm qua đang nằm chễm chệ trên màn hình. Tin nhắn ấy tôi đã xóa, hóa ra tối qua chồng tôi đã mày mò kết nối với máy tính để khôi phục lại, còn cài nó làm hình nền máy tính. Tôi bất ngờ, sốc và rồi thấy rối bời lo sợ một cách khủng khiếp.

Điều đầu tiên tôi nghĩ, ấy là chồng tôi đã theo dõi tôi. Tôi ngồi bình tĩnh viết cho chồng một cái email, nói rằng tôi cảm thấy buồn vì anh ấy đã làm như vậy, theo dõi điện thoại của tôi, đọc trộm các cuộc chuyện trò của tôi. Và đây là cách để anh ấy thông báo với tôi rằng anh ấy đã biết tôi ngoại tình.

Nhưng sự thật, tôi không ngoại tình. Tất cả chỉ là trêu đùa nhau để xả stress mà thôi. Nếu anh đọc được, nếu anh không thích, anh hoàn toàn có thể nói thẳng với tôi và tôi sẽ chấm dứt. Nhưng anh lại làm như thế này, nó khiến tôi thất vọng về anh kinh khủng.

Sau khi email tôi gửi đi, email anh đáp lời bay đến. Anh dùng những từ cay nghiệt chỉ trích tôi. Anh nói tôi đã phản bội anh, cắm sừng lên đầu anh. Anh nói thương con trai còn nhỏ đã phải chịu cảnh gia đình tan nát. Anh nói nếu tôi muốn, chỉ cần nói một câu, anh sẽ giải phóng cho tôi.

Tôi thực sự rất đau đớn. Tôi không nghĩ rằng tình yêu 12 năm trời, cuối cùng niềm tin anh dành cho tôi chỉ có thế. Tôi đã khóc rất nhiều, không biết phải làm như thế nào, cảm thấy sức lực mình cạn kiệt vì những gì chồng đã nói.

Hơn một tuần rồi, tôi không nói chuyện với chồng tôi. Nếu cần trao đổi gì, tôi thông qua con trai. Chồng tôi cũng thế. Rồi bữa cơm tối qua, anh hỏi tôi “Em có gì muốn nói với anh không?”. Tôi trả lời cộc lốc “Không” và rồi chúng tôi lại im lặng.

Tôi thực sự không biết phải bắt đầu như thế nào. Chỉ một vài tin nhắn trêu đùa với bạn cũ, anh quy kết cho tôi tội ngoại tình. Việc anh theo dõi trang cá nhân, điện thoại của tôi cũng chứng tỏ anh không hề tôn trọng tôi. Vậy nhưng anh luôn nói anh không làm gì sai, còn bản thân tôi nên xem xét lại mình.

Vậy cuối cùng, là tôi sai hay chồng tôi sai?

Tác giả: Thu. N

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP