Ảnh minh họa: Internet |
Có chút vốn do gần chục năm vác cưa, bào theo bố đi ăn cơm thiên hạ với nghề làm mộc, tôi quyết định trở về quê mở cơ sở kinh doanh đồ gỗ nội thất cho riêng mình khi bước vào tuổi 25. Bố mẹ tôi và hai cô em gái đã chồng con đề huề của tôi vui lắm, vì chẳng gì thì tôi cũng trai cả, là cháu đích tôn của dòng họ, lại là người nối nghiệp được bố tâm đắc truyền nghề từ khi tôi mới học hết cấp 2. Bố bảo nếu tôi mở xưởng làm mộc bố sẽ ở nhà phụ tôi vì bố cũng đã có tuổi, cũng chùn chân, mỏi gối vì hầu như chẳng có tỉnh thành nào ở phía Bắc thiếu dấu chân của bố.
Có tuổi trẻ, có sức khỏe, có khát vọng làm giàu lại được bố mẹ, các em ủng hộ nhiệt tình, xưởng mộc do tôi làm chủ với 12 nhân công làm thuê đều là người thân quen họ hàng trong làng, ngoài xóm nên cũng thuận lợi ngày từ khi trai trương. Giữ lời hứa bố ở nhà, không những chỉ bản thân cho tôi làm nghề mà còn giúp xưởng nhận được nhiều hợp đồng cho thu nhập tốt do các mối quan hệ của bố ngày trước.
Tiếng lành đồn xa, không ít gia chủ trên phố tìm đến xưởng của tôi để đặt hàng cho ngôi nhà mới xây của họ. Từ dịp đó tôi gần như giao hẳn việc quản lí cho bố để chạy đi, chạy về giữa làng với thành phố, khi kí hợp đồng, khi sửa chữa hay thêm bớt kiểu dáng sản phẩm theo yêu cầu của khách. Làng cách phố khá xa nên mỗi lần có việc tôi thường vắng nhà đến mấy ngày. Lúc trước theo bố đi nghề là thân trai làm thuê, nay lên phố với chức danh chủ xưởng mộc tôi thấy mình tự tin hẳn. Tiền lúc nào cũng rủng rỉnh trong túi, lại dễ hòa đồng nên không khó khi tôi kết thân với nhiều trai phố chính hiệu để thể hiện mình cũng chịu chơi đâu thua kém thiên hạ.
Với sự dẫn dắt nhiệt tình của bạn bè mới quen tôi bắt đầu vào ra quán karaoke ôm, vũ trường rồi quán massage để tận hưởng cuộc sống mà tôi cho là mình đã dại dột bỏ phí bấy lâu nay. Khổ thì khó quen, chứ sướng rồi thì dễ thích nghi nên chẳng mấy chốc tôi thành khách ruột của mấy nơi giải trí dễ gây nghiện đó.
Rồi tôi phải lòng một em xinh như mộng làm nhân viên của quán massage, lúc nào em xuất hiện trước tôi cũng làm tôi mê mẩn với dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, giọng nói ngọt ngào, mắt đẹp đưa tình, miệng cười thân thiện và nhất là ngón nghề xoa bóp, bấm huyệt em dành cho tôi, khiến khi trở về quê tôi chỉ mong mau chóng giải quyết xong việc của xưởng mộc để được bên em. Mỗi lần lên phố sau chầu nhậu cùng bạn bè tôi ghé vào quán massage thư giãn và công đoạn cuối là ôm eo nhân viên nõn nà của quán massage đó vào nhà nghỉ.
Say mê tình trẻ, tôi không biết mình đã chi bao nhiêu cho em theo yêu cầu của em mỗi lần em nũng nịu rót mật vào tai tôi. Để rồi đến hôm tôi nhận được điện thoại của bố bảo về giải quyết số nợ với chủ mấy xe gỗ đến cung ứng cho xưởng mộc của tôi. Bố còn nói thêm họ nể mặt bố nên mới hoãn mấy kì liền chứ không, tiền có trao, cháo mới có múc.
Cuống lên vì không đào đâu ra số tiền lớn như thế, tôi đành dùng chức chủ xưởng mộc của mình để vay mượn các gia chủ đang cần đến tôi. Nhưng món nợ đó cũng không thể kéo dài được lâu bởi các gia chủ đến tận nhà để đòi sản phẩm khi thấy tôi lúng túng khất lần nữa.
Bây giờ thì tình trẻ xinh đẹp của tôi đã có nhà riêng, có xe máy xịn, có thời trang hợp mốt bằng số tiền thu hoạch từ tôi và nghe đâu em chuẩn bị lên xe hoa một ngày không xa. Còn tôi phải rao bán xưởng mộc, cho công nhân nghỉ việc mà vẫn còn nợ lương của họ…
Tác giả: NGỌC HÀ
Nguồn tin: Báo Tiền phong