Tôi là giáo viên dạy toán cấp 3, dù không giàu có nhưng tôi vẫn lo được cho vợ con cuộc sống đủ đầy. Nhà cửa, xe cộ chúng tôi không còn thiếu gì, 1 năm gia đình đi du lịch vài nơi, thay đổi không khí.
Vợ tôi trước đây học ĐH chuyên ngành sư phạm. Do cuộc sống khó khăn, đồng lương hai vợ chồng không đủ chi tiêu gia đình vì thế vợ quyết định nghỉ dạy học, về nhà mở sạp hàng bán rau, dưa, tạp hóa tăng thu nhập.
Gần 20 năm tần tảo, bươn chải nuôi con, cho chồng có điều kiện phát triển sự nghiệp, trông vợ tôi già đi thấy rõ. Khuôn mặt bà ấy đen sạm, khắc khổ, đôi bàn tay khô nẻ, nhăn nheo nhưng vợ tôi chẳng bao giờ than trách lấy nửa lời.
Ảnh: Shutterstock |
Sau bao năm phấn đấu, tôi được đề bạt làm hiệu trưởng, trung tâm tôi dạy thêm do tôi đứng đầu ngày càng có uy tín, nhiều học trò tìm đến ôn thi đại học. Kinh tế gia đình vì thế cũng trở nên khá giả hơn. Chỉ trong thời gian ngắn, tôi mua cho vợ con căn nhà rộng rãi và chiếc xe hơi đời mới.
Tôi muốn làm tất cả để bù đắp thật nhiều cho vợ sau những năm tháng bà ấy gian khổ, hi sinh vì mình.
Khi 2 đứa con đã lớn, tôi cho chúng sang nước ngoài du học. Về phần vợ, tôi bảo bà ấy không bán hàng nữa mà nghỉ ngơi, dành thời gian chăm sóc bản thân, đi chơi, giao lưu với bạn bè.
Mới đầu vợ tôi phản đối nhưng sau nghe chồng ngọt nhạt khuyên nhủ bà ấy cũng đồng ý. Chẳng ngờ bi kịch hôn nhân của tôi bắt đầu từ đây.
Nghỉ bán hàng, vợ tôi có nhiều thời gian hơn, bà tham gia giao lưu với nhóm bạn cũ. Lâu lâu, họ tổ chức ăn uống, liên hoan, hát hò.
Vợ tôi đỡ vất vả, dung nhan và diện mạo cũng thay đổi rõ rệt, trông trẻ hơn so với tuổi thật. Các con cũng quan tâm, thi thoảng gửi mỹ phẩm về cho mẹ làm đẹp.
Thấy vợ rạng rỡ, vui vẻ như vậy, tôi hạnh phúc vô cùng. Ngày trẻ, bà ấy cũng là người có nhan sắc nhưng vì chồng con mà lam lũ, khổ sở. Tôi nghĩ cả cuộc đời sau này sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho vợ những điều tốt đẹp nhất.
Gần đây, vợ tôi còn đăng ký tập gym và tham gia câu lạc bộ chơi cầu lông tăng cường sức khỏe. Lịch trình một ngày của vợ tôi là sáng chơi cầu lông, ăn sáng, uống cà phê cùng câu lạc bộ, trưa bà ấy đến phòng tập.
Tôi bận rộn với công tác quản lý nên đi tối ngày. Cả tuần hai vợ chồng chỉ ăn cơm với nhau được 2 buổi. Nhiều lần về nhà sớm, thấy bếp lạnh tanh, vắng bóng người tôi cũng chạnh lòng, thèm mâm cơm đạm bạc ngày xưa của cả gia đình.
Ngày đó, dẫu nghèo, 4 thành viên ở trong căn nhà chật hẹp nhưng lúc nào cũng ngập tiếng cười. Vợ tôi vốn sống tình cảm, hễ chồng đi làm về, dù đang làm gì dở tay cũng chạy ra xách cặp, ríu rít hỏi han.
Vậy mà giờ vợ chồng có chạm mặt nhau ở nhà, bà ấy cũng dửng dưng, hỏi han hời hợt, có khi về muộn, chỉ vệ sinh cá nhân là lên giường ngủ.
Thấy vợ lạnh nhạt, thờ ơ, đi sớm về khuya, tôi cũng buồn. Tôi nghĩ do bản thân mình mải mê công việc quá nên bà ấy giận.
Ngày sinh nhật, tôi bí mật nấu cơm, mua bánh ga tô, chờ vợ về ăn cùng nhưng đợi đến 12 giờ đêm bà ấy mới về trong trạng thái say xỉn, miệng đầy hơi men.
Sáng hôm sau thấy chồng trách móc, bà ấy bảo được bạn bè tổ chức sinh nhật cho, họ mời rượu nhiệt tình quá nên không chối từ được. Tôi tỏ ý không hài lòng, bà ấy lại mỉm cười, làm lành như thể không có chuyện gì xảy ra.
Dịp nghỉ lễ, tôi ở nhà dọn dẹp, nghỉ ngơi, chăm sóc vườn cây. Hai vợ chồng đi ăn sáng rồi ghé qua chợ mua đồ nấu nướng. Nhưng đi được nửa đường, vợ tôi nhận được cuộc điện thoại từ một người đàn ông rồi bảo tôi quay xe về.
Vợ tôi nói, trong nhóm bạn có người ốm đi viện cấp cứu, cần bà ấy qua giúp một tay. Tôi đề nghị đưa đi nhưng vợ tôi từ chối.
Về đến cổng nhà, vợ tôi vội lên e taxi, chẳng kịp chào chồng một câu. Thấy khả nghi, tôi cho xe bám đuôi theo.
Chiếc taxi chở vợ tôi đến một trung tâm thể dục thể thao cao cấp. Xe vừa dừng ở cửa, vợ tôi xuống xe, đi vào phía trong. Tôi gửi xe rồi vào đó xem tình hình ra sao.
Tôi đi một vòng quanh khu tập rộng lớn đó vẫn không tìm được vợ ở đâu. Tôi gọi cho vợ thì điện thoại tắt máy. Chán nản tôi định quay ra, khi đi ngang phòng thay đồ tôi nghe tiếng cười khúc khích, nói chuyện vui vẻ.
Do ca tập buổi sáng khá vắng vẻ, thưa thớt người qua lại, khu vực phòng thay đồ chẳng có ai nên tôi nhận ra đó là tiếng của vợ mình.
Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào và vô cùng choáng váng khi chứng kiến ảnh bà ấy đang trong vòng tay của người đàn ông trẻ. Vợ tôi nhìn chồng, hoảng hốt đứng bật dậy, không thốt lên lời.
Sau giây phút đó, tôi quay ra lấy xe, đi thẳng về nhà. Với hành xử như thế, có lẽ ai cũng cho rằng tôi nhu nhược, hèn nhát nhưng thực sự, tôi vẫn còn yêu vợ. Tôi nghĩ dù đau khổ, tức giận thế nào, tôi cũng cần bình tĩnh nói chuyện thẳng thắn với bà ấy.
Vợ tôi về nhà sau tôi nửa tiếng, giữa hai vợ chồng tồn tại một khoảng không u ám, nặng nề. Tôi hỏi vợ: “Chuyện đó xảy ra lâu chưa?”. Vợ tôi thú nhận, đó là huấn luyện viên gym của mình, anh ta kém vợ tôi 10 tuổi và họ qua lại với nhau cũng một thời gian ngắn.
Người phụ nữ tôi yêu thương trách móc do tôi không gần gũi, bỏ mặc bà ấy cô đơn, trống trải. Trong lúc yếu lòng, được người đàn ông đó chăm sóc ân cần bà ấy đã ngã lòng. Để tránh bị bại lộ, họ thường gặp gỡ ở trong phòng thay đồ khi vắng người.
Nghe vợ nói mà tim tôi quặn thắt, cảm giác giận dữ, phẫn nộ lên đến tột cùng. Tôi lao tâm khổ tứ cũng vì muốn cho vợ cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc sau những năm tháng bần hàn. Giờ vợ lại quay ra trách tôi?
Suốt những ngày qua, tôi liên tục thức trắng đêm, ly hôn hay tha thứ cho vợ mới là cách giải quyết tốt cho tôi lúc này?
Tác giả: Mạnh Đức
Nguồn tin: Báo VietNamNet