Cuộc sống

Anh này, chia tay rồi thì để nhau yên, được chứ?

Chuyện của anh chẳng đáng để tôi bận tâm. Anh không còn là thanh xuân tôi muốn gìn giữ từ lâu nữa. Rời bỏ nhau rồi hà cớ gì phải nghi ngờ nhau, phải cho nhau là kẻ xấu khi hạnh phúc của mình tan vỡ.

Tôi thấy buồn cười nhất là sau chia tay, rất lâu rồi, tôi lại trở thành kẻ xấu trong mắt anh ta. Ngày anh ta rời bỏ tôi để đến bên cô gái khác, à không vì cô gái đó mà anh ta rời bỏ tôi. Tôi đã không oán hận. Tôi chỉ thấy buốt lòng, tự xoa nhẹ vết thương ấy.

Tôi còn nghĩ sẽ đợi anh ta, dù một năm, hay nhiều năm nếu anh ta không gặp được người anh ta cần hay người cần anh ta. Tôi thật ngu ngốc, ngày ngày trôi qua tôi mạnh mẽ đến đâu thì đêm về cả bầu trời tối sầm trước mắt, nước mắt lưng tròng, đau buốt.

Anh ta có thấy đâu hình ảnh tôi co ro trong góc tường nhỏ, cắn chặt môi đến bật máu, cái vị tanh tưởi. Trách mình, hận mình sao vội tin, sao quá tin, sao đặt quá nhiều hy vọng cho hiện tại, cho cả tương lai.

Anh có thấy đâu hình ảnh tôi cuộn tròn lấy chiếc chăn bông trong đêm lạnh, gối và chăn ướt đẫm nước mắt. Anh có thấy đâu hình ảnh tôi lạc lõng trong căn phòng nhỏ của ký túc xá, một mình với một đống ký ức vỡ vụn đau nhói từng cơn, tôi khóc nức lên khi uống từng ngụm bia đắng chát.

Anh có còn thấy nữa đâu hình ảnh tôi ngày ấy với đôi mắt dại khờ đầy tin yêu. Thế mà giờ đây, vì anh mà đôi mắt tôi sắc lạnh, trái tim chẳng còn nóng ấm, chẳng còn biết rung động là gì.

Anh đã yêu tôi. Tôi cũng đã từng yêu anh. Chúng ta đã dừng lại cùng nhau ở một đoạn đường. Cùng nhau sống những ngày hạnh phúc. Anh từng nói tôi là cả cuộc đời của anh. Còn anh là thanh xuân tươi đẹp mà tôi muốn gìn giữ. Thế mà chia xa. Ai đi đường nấy. Anh đắm chìm trong hạnh phúc mới. Tôi một mình ôm đau thương cùng với ký ức cũ.

Cho đến rất lâu, nhắc về anh tôi không còn đau, không khóc nghẹn lên như trước. Tôi chỉ thấy nhói trong lòng. Tôi nhìn thấy anh sống tốt cùng cô ấy. Tôi mừng.

Thế mà, đến một ngày cô gái đó chia tay anh. Anh nói anh không làm gì sai hay có lỗi với cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại đòi bỏ đi? Anh nghĩ anh luôn tốt với cô ấy suốt thời gian qua và rồi anh nghĩ đến tôi.

Anh nghĩ tôi đã tìm cô ấy và nói điều gì đó không tốt về anh. Hoặc tôi đã kể cho cô ấy nghe về ký ức của chúng tôi. Trong khi những điều anh nói với cô ấy về tôi là sai sự thật. Tôi đã im lặng khi mình là kẻ xấu trước đây. Còn bây giờ khi nghe tin này, tôi điên lên chửi rủa một câu: "Khốn nạn!".

Tôi không ngờ lại có ngày này. Anh cho rằng tôi ăn không được rồi đạp đổ. Rằng có bí mật gì đó mà tôi đã nói cho cô ta. Để bây giờ anh nói về tôi như kẻ xấu xa, rằng tôi phá hoại hạnh phúc của anh ta, thật không ngờ. Tôi đã từng là người anh yêu cơ mà?

Tôi lúc này, đọc được những dòng tin ấy. Những dòng tin làm tôi tổn thương thêm lần nữa ấy. Tôi muốn lao đến cho thẳng vào mặt anh ta một cái bạt tai, để lại cho anh ta hai từ "khốn khiếp"! Nhưng nghĩ lại, bình tĩnh lại thì tôi thấy có đáng không?

Không đáng... Anh không đáng để tôi trở thành kẻ xấu. Anh không đáng để tôi đi kiếm và gặp cô ta kể về anh hay về chuyện anh và tôi. Anh không đáng để tôi mang tiếng xấu. Tôi chẳng ngu để làm cái chuyện điên khùng ấy. Anh càng không đáng để ăn cái bạt tai tỉnh ngộ từ tôi.

Anh này, đã rời bỏ nhau rồi thì hãy để nhau yên được chứ. Chuyện của anh chẳng đáng để tôi bận tâm. Anh không còn là thanh xuân tôi muốn gìn giữ từ lâu nữa. Rời bỏ nhau rồi hà cớ gì phải nghi ngờ nhau, phải cho nhau là kẻ xấu khi hạnh phúc của mình tan vỡ.

Chuyện hai người là do hai người tự bắt đầu, tan vỡ thì tự chịu trách nhiệm. Hà cớ gì đổ lỗi cho tôi là nguyên nhân. Tôi thực sự bất ngờ đến không hiểu. Tôi bật cười, buông lơi. Quả thực "Anh từng bỏ rơi tôi vì người khác thì hôm nay người anh từng chạy theo ấy cũng có thể bỏ anh đi, như chuyện thường tình vẫn thấy. Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi! Trước lúc trách người hãy tự chất vấn bản thân trước đi! ".

Tác giả: Nhật Hạ

Nguồn tin: emdep.vn

  Từ khóa: rời bỏ nhau , chia tay

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP