Tôi năm nay 29 tuổi, cái tuổi mà đáng lẽ ra đã yên bề gia thất. Vậy mà đến giờ này tôi vẫn chẳng có ai. Thậm chí còn bị người đời dè bỉu vì những gì tôi đã làm.
Tôi đã trải qua một mối tình, mối tình mà tôi không thể quên được. Chúng tôi đến với nhau từ những ngày chập chững vào đại học. Ra trường, chúng tôi vẫn yêu nhau như thuở đầu. Tôi đã yêu anh được 8 năm trước khi chúng tôi chia tay. 8 năm là cả tuổi thanh xuân của một người con gái. Thế nhưng sau tất cả, tôi lại chẳng thể ở bên anh một cách đường đường chính chính.
Không phải do tôi phản bội, cũng không chắc anh đã cố tình có ai khác ngoài tôi. Tôi chỉ biết khi tôi và anh đang rục rịch xin cưới thì người yêu lỡ làm một cô gái có bầu sau khi đi tiệc sinh nhật của bạn và uống say. Khi đó, tôi đã dứt áo ra đi mặc cho anh cầu xin tôi đừng làm thế.
Khi đó, tôi đã dứt áo ra đi mặc cho anh cầu xin tôi đừng làm thế. (Ảnh minh họa). |
Cảm giác phải rũ bỏ tình yêu 8 năm trời, ở bên anh ta từ khi anh ta chẳng có gì, vậy mà cuối cùng người hưởng lại chẳng phải mình, nó thật chua xót. Nhất là tôi đã dành trọn 8 năm ấy chỉ để yêu anh mà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày chúng tôi không thể ở bên nhau một cách đúng nghĩa.
Nhưng rồi chuyện tình cảm đâu thể nói bỏ là có thể bỏ được. Dù chia tay nhưng tôi vẫn đau đáu nhớ về anh. Ngày người yêu cũ kết hôn với cô gái khác, tôi khóc đến mức ngất đi. Từ lúc ấy, tôi đã căm thù cô ta và nghĩ mình thật dại dột khi bỏ anh.
Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới. Sau khi kết hôn, anh vẫn liên tục nhắn tin cho tôi nói rằng anh chỉ yêu tôi và anh sống với cô gái kia chỉ vì hai chữ trách nhiệm. Thậm chí nhiều đêm anh còn đứng trước cửa nhà tôi khóc và xin tôi mở cửa chỉ để được nhìn thấy tôi.
Kết quả là tôi vừa bị đuổi việc vì tư cách không đàng hoàng và còn bị đồng nghiệp chê cười. (Ảnh minh họa). |
Những gì anh nói, anh làm khiến tôi không sao gạt anh khỏi đầu được. Tôi có tình cảm lại với anh và trở nên mất hết lí trí. Tôi không muốn mất anh thêm một lần nào nữa. Biết là anh đã có vợ con nhưng tôi luôn cho rằng tôi mới là người xứng đáng, cô gái kia rốt cuộc cũng chỉ là kẻ chen chân vào thôi.
Chúng tôi càng ngày càng công khai. Có đợt cả tháng anh chẳng về thăm nhà dù tôi nói anh phải về ít nhất là vì con. Tôi không biết bằng cách nào mà vợ anh đã có được những hình ảnh của chúng tôi. Và rồi cô ta bêu rếu tôi bằng cách tung hết những bức hình đó cho lãnh đạo của tôi. Kết quả là tôi vừa bị đuổi việc vì tư cách không đàng hoàng và còn bị đồng nghiệp, mọi người xỉ vả chê cười.
Ngay từ đầu tôi đã là kẻ đáng thương, tại sao bây giờ mọi người lại đổ lỗi cho tôi và cho rằng tôi là người đi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác? Trong khi cô ấy và anh chưa bao giờ có hạnh phúc. Anh đòi ly hôn thì cô ta không chịu. Tôi mong các bạn hãy có một cái nhìn khách quan nhất và cho tôi lời khuyên.
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ