Bố mẹ Thiện ở dưới quê, vì Thiện là con trai trưởng trong gia đình nên dù bố anh có lương hưu, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của ông bà không đến nỗi thiếu thốn, nhưng vợ chồng cô vẫn dành một khoản nhỏ biếu ông bà hàng tháng. Ông bà cũng hay gọi điện lên, nói thích món này món kia, Huyền đều lưu tâm thỏa mãn yêu cầu của hai người. Đôi lúc cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng rồi Huyền nghĩ bố mẹ cũng già cả rồi, còn sống với con cháu được bao lâu nữa, tính toán với các cụ làm gì.
Nhưng mới đây, bố chồng Huyền điện lên, nói em gái Thiện đang muốn mua nhà ra riêng vì bất hòa với bố mẹ chồng của em ấy. Đằng kia không chịu cho khoản tiền nào, mặc vợ chồng em tự xoay sở. Theo ý bố chồng cô là vì thế cho nên vợ chồng cô em chỉ còn trông đợi vào đằng nhà ngoại. Mẹ chồng Huyền nói chêm vào, bảo ông bà đã bàn bạc kĩ lưỡng. Căn nhà em định mua có 400 triệu thôi, nhà ở quê không cao lắm, mà vợ chồng em ấy có 100 triệu rồi. Ông bà đi vay mượn cho 100 triệu nữa, còn lại 200 triệu thì nhờ cả vào vợ chồng anh cả, tức cũng chính là vợ chồng cô!
Huyền ở bên cạnh nghe mà như sét đánh ngang tai. Thiện chưa kịp nói gì thì bố chồng cô đã chặn đứng tất cả: “Con là con trưởng, trách nhiệm của con là phải chăm lo, đùm bọc các em của con. Bố mẹ già rồi, giờ không làm lụng, lo lắng được gì nữa, trông cậu hết vào con đấy!”. 200 triệu? Huyền chán nản nghĩ. Ông bà tưởng đó là 2 triệu à, cứ thế thẳng tay áp đặt mà không biết vợ chồng cô có hay không? Tất nhiên nếu vợ chồng cô giàu có dư dả thì giúp đỡ, kể cả cho không em gái Thiện cũng không phải không thể, chẳng qua… Huyền nhìn căn phòng trọ chẳng lấy gì làm rộng rãi của mình, lại nghĩ đến số tiền tiết kiệm ít ỏi, lòng nặng như đeo đá.
Huyền ở bên cạnh nghe mà như sét đánh ngang tai (ảnh minh họa).
Cô vẫn nghe tiếng bố chồng trong điện thoại: “Bố mẹ chỉ có 3 đứa con thôi. Con là con trai trưởng, là đứa bố mẹ tin tưởng và đặt nhiều kì vọng nhất. Em gái con giờ ra riêng được, coi như cũng an ổn, bố mẹ đỡ lo. Còn em trai con, 1,2 năm nữa cưới vợ thì bố mẹ cũng muốn xây sửa cái nhà hiện tại này cho đàng hoàng khang trang một tí. Chắc cũng mất dăm trăm triệu. Lúc ấy xem thằng út tiết kiệm được bao nhiêu, còn lại đều nhờ vợ chồng con đấy. Bố mẹ còn đang cõng món nợ 100 triệu cho em gái con rồi, chắc cũng bất lực không lo được gì nữa…”.
Nghe đến đây, Huyền không còn gì để nói. Cô không thấy chán chường và buồn bã nữa, chỉ thấy nực cười. Trần đời cô chưa từng thấy người bố người mẹ nào lại vô tâm với con mình đến như thế. Thừa biết Thiện cũng kết hôn được 4 năm, con nhỏ mới 1 tuổi, nhà vẫn đi thuê, mà ông bà nói về những món tiền trăm triệu nhẹ bẫng như vài trăm nghìn vậy.
Thấy Thiện ậm ừ với bố mẹ rồi cúp máy, Huyền nhìn chồng hỏi: “Anh định thế nào? Sổ tiết kiệm nhà mình giờ chưa nổi 50 triệu đâu”. Thiện nhíu mày: “Bố mẹ đã mở lời, chẳng lẽ mình lại không nể mặt. Hơn nữa, em gái có công việc trọng đại, chẳng lẽ mình làm anh lại bàng quan đứng nhìn không giúp đỡ gì. Anh sẽ đi vay mượn thêm vài nơi xem sao, trước mắt cứ lo cho xong việc nhà cửa của em ấy đã, rồi từ từ tính sau”.
Huyền nhìn con trai ngủ say trên giường, uất nghẹn dâng đầy trong cổ họng. Cô nghẹn ngào thốt lên: “Anh lo nhà cửa cho em gái anh, sau đó lo xây nhà cho em trai anh có nơi ăn chốn ở khang trang, rồi anh để con trai anh cả đời này đi ở nhà thuê phải không?”. Nước mắt cô chực rơi xuống. Càng nghĩ, cô càng thấy bố mẹ chồng mình bất công và vô lí. Em gái hay em trai Thiện cũng đều là người trưởng thành, đang và sẽ có gia đình riêng, Thiện cũng vậy, tại sao lại bắt Thiện hi sinh thân mình và quyền lợi của vợ con để lo cho gia đình họ? Anh em giúp đỡ nhau là điều nên làm, nhưng cũng phải hợp lí một chút chứ, đằng này…
Thấy Thiện sắc mặt tối sầm, tỏ vẻ không hài lòng với mình, Huyền càng ấm ức. Cô lớn giọng: “Anh muốn quên mình vì anh em thì sao không ở vậy mà lo cho anh em, lấy vợ làm gì? Hoặc sao không cố phấn đấu làm giàu, thành đại gia, lúc ấy tha hồ lo cho anh em, chẳng ai nói câu nào. Đằng này, lương anh có bao nhiêu, anh muốn để con trai anh không có tiền đi học nữa à? Anh có trách nhiệm với người thân, thế anh không có cần có trách nhiệm với vợ con anh à?”. Thiện nghe xong thì tức giận bỏ ra ngoài.
Huyền bật khóc nức nở. Cô biết, cô có phần nặng lời với chồng. Nhưng cô thực sự không biết phải làm thế nào bây giờ. Thiện chắc chắn khó lòng từ chối bố mẹ anh, cũng như sẽ không làm ngơ để mặc em gái mình xoay xở tiền nong mua nhà. Anh sẽ tìm cách vay mượn đâu đó, rồi kéo cày trả nợ, cô có muốn ngăn cũng chả được. Vô hình chung những ngày tháng tới chi tiêu cả nhà sẽ trông vào lương cô. Và rồi đến tiền thuê nhà hàng tháng có khi còn chật vật, nói chi đến giấc mơ xa vời có nhà riêng…
Tác giả bài viết: Phạm Giang
Nguồn tin: