Cuộc sống

Trước khi đưa tiền cho tôi, em chồng đã nói một câu khiến tôi không biết giấu mặt đi đâu

Tôi cầm tiền của em chồng trên tay nhưng trong lòng không kìm nén được sự tức tối.

Tôi là một nữ kỹ sư điện, làm việc tại một công ty dược phẩm có tiếng ở thành phố. Chồng tôi là doanh nhân bất động sản, công việc bận bịu đi sáng về tối. Chúng tôi đã có với nhau một cậu con trai lớn và cô con gái 4 tuổi kháu khỉnh.

Vợ chồng tôi sống rất hòa thuận. Từ khi cưới nhau, chúng tôi chưa bao giờ xảy ra cãi vã. Công việc của anh phải đi nhiều, gặp gỡ đối tác, có cả những cô gái trẻ đẹp. Tôi tuy là phụ nữ nhưng lại làm nghề mà xưa nay người ta quan niệm chỉ dành cho đàn ông. Đồng nghiệp của tôi chủ yếu là nam. Thế nhưng, chúng tôi không hề ghen tuông hay có ý nghi ngờ bạn đời trăng hoa.

Cuộc sống của vợ chồng tôi chỉ xáo trộn khi em gái chồng tôi dọn vào sống chung nhà. Cô ấy được bổ nhiệm công tác về thành phố. Chỗ làm của cô ấy lại gần nhà tôi. Vì thế, em chồng tôi xin sống cùng để đỡ khoản thuê nhà.

Dĩ nhiên, tôi rất vô tư chuyện này nếu em chồng tôi tốt tính. Đằng này, cô ấy quen thói ở nhà được chiều chuộng nay sống chung cùng vợ chồng anh trai mà cô ấy không đổi khác. Tôi đã phục vụ cô ấy từ quần áo đến cơm nước. Khi ở nhà tôi, việc duy nhất em chồng tôi phải làm là rửa bát.

Tôi cảm thấy như cuộc đời sang trang nên bao đồng nghiệp đi ăn một bữa tại nhà hàng. (Ảnh minh họa)

Không chỉ thế, tháng nào em chồng tôi cũng làm không đủ tiêu, luôn phải xin thêm chồng tôi. Tiền cho em chồng có lẽ không thấm vào đâu so với thu nhập của vợ chồng tôi. Nhưng nếu cứ làm thế, chúng tôi sẽ tạo cho em chồng thói quen ỷ lại rất xấu.

Cả tuần nay, tôi bắt đầu tỏ thái độ chứ không nín nhịn như trước nữa. Nhiều lúc, tôi cũng nói ý để em chồng hiểu ra và thay đổi. Do thấy tôi bắt đầu có phản ứng không tốt, em chồng cũng muốn ra ngoài sống. Cô ấy nói rằng đã nhờ vả vợ chồng tôi nhiều, nay muốn tự lập.

Khi ấy, tôi mừng rỡ như vừa thoát được nạn. Cũng ngày hôm đó, tôi được sếp báo thăng chức lên phó phòng. Tôi cảm thấy như cuộc đời sang trang nên bao đồng nghiệp đi ăn một bữa tại nhà hàng.

Đến nhà hàng, chúng tôi đặt một bàn tiệc lớn với đủ các món ngon. Trong khi ăn uống vui vẻ, tôi nhìn thấy em chồng khoác tay một chàng trai lịch lãm đi vào bàn ăn gần chỗ tôi. Tôi đoán có lẽ là bạn trai của cô ấy. Chúng tôi không chào nhau, không nói với nhau câu nào.

Khi thanh toán, tôi ngớ người phát hiện đã để quên ví trong chiếc túi xách ở nhà. Sáng nay vì trời mưa nên tôi không mang theo túi mọi hôm mà lấy chiếc túi nhỏ cho tiện lợi. Tôi lóng ngóng không biết làm sao để có tiền trả nhà hàng. Đầu óc, chân tay tôi cứ rối hết lên vì sợ mất mặt với đồng nghiệp. Cuối cùng tôi quyết định vay tạm tiền của em chồng để thanh toán.

Lần đầu tiên kể từ khi về nhà chồng, tôi phải ngậm đắng nuốt cay như vậy (Ảnh minh họa)

Dù tôi và em chồng không ưa gì nhau nhưng tôi nghĩ việc nhỏ này có lẽ em ấy sẽ giúp. Nhưng phản ứng của em chồng làm cho tôi hoàn toàn bất ngờ. Cô ấy chìa chiếc ví ra trước mắt, rút tiền và đếm từng đồng. Lấy đủ tiền tôi muốn vay, cô ấy đưa cho tôi rồi nói lớn: "Đây chị dâu, chị cứ cầm lấy đi, em cho đấy, không phải trả lại. Để chị thấy em không phải là con người nhỏ nhen đo đếm từng ly từng tí như cách chị đối xử với em".

Sau đó cô ấy dúi số tiền đó vào người tôi: "Cầm lấy đi chị, kẻo đồng nghiệp chị nhìn thấy lại chê cười chị không có tiền mà đòi mời người ta ăn". Mọi người quay ra nhìn khiến tôi không biết giấu mặt đi đâu.

Lần đầu tiên kể từ khi về nhà chồng, tôi phải ngậm đắng nuốt cay như vậy. Tôi cầm tiền của em chồng trên tay nhưng trong lòng không kìm nén được sự tức tối.

Tiệc tan, tôi về nhà mà không thôi suy nghĩ về những hành động của em chồng với mình. Sau này, tôi sẽ phải đối mặt với cô ấy ra sao đây? Rốt cuộc tôi đã làm đúng hay là tôi thực sự ích kỷ như em chồng lên án? Ai đó hãy chỉ bảo cho tôi nên làm gì lúc này được không?

Tác giả: T.T.H

Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP