Cuộc sống

Tôi quá dại khi coi chồng là tất cả cuộc đời mình

Khi lấy chồng sinh con, tôi đã dành tất cả tâm sức vì gia đình, không một phút giây nghĩ chuyện hưởng thụ cho mình. Nhưng cuối cùng, tôi phát hiện, tôi đã sai.

Tôi có tận tụy, thương chồng yêu con không? Câu trả lời là có. Tôi có đảm đang không? Rất mực đảm đang. Đó là nhận xét của chồng tôi ngày cả hai tâm sự cùng nhau những lời thật lòng sau cuối trước khi dắt nhau ra tòa. Anh bảo, tôi hội tụ rất nhiều những phẩm chất của người phụ nữ gia đình. Nhưng, với anh, chừng đó là chưa đủ.

Khi phát hiện không còn cách cứu vãn cuộc hôn nhân này, tôi căng thẳng đến mức trầm cảm, nhiều đêm chỉ nằm trân trân nhìn bốn bức tường, sáng không muốn dậy, không thiết bất kể điều gì, kể cả con cái. Tôi có mơ ước gì cao sang ngoài một mái ấm với hạnh phúc giản đơn, cùng người đàn ông tôi yêu nuôi dạy những đứa trẻ cho đến ngày cùng già đi, cùng ngồi bên hiên nhà ngắm cuộc đời trôi qua mỗi sáng. Những điều dễ dàng với người khác sao với tôi lại khó khăn đến như vậy?

Tôi không biết tôi sai ở đâu. Hàng chục đêm tôi cứ vò võ như thế, tự trách mình, luôn tự đổ lỗi vì không giữ được gia đình cho đứa con gái bé nhỏ. Có lúc cùng quẫn, tôi còn nghĩ tới việc chấm dứt cuộc đời mình.

Rồi một ngày, khi nhìn mẹ tôi ôm đứa cháu gái ngồi buồn bã co ro trong cái lạnh của ngày chớm đông, tôi chợt như bừng tỉnh. Tôi đã làm gì bản thân mình thế này? Tôi mất chồng, nhưng bên cạnh tôi còn bao nhiêu điều quan trọng khác nữa. Tôi còn một thân thể khỏe mạnh, "lãi" cả một đứa con ngoan, tôi còn mẹ tôi, người luôn bên tôi dù lúc khổ đau hay hạnh phúc nhất. Cả bạn bè tôi, những người không ngại cho tôi mượn bờ vai mỗi khi tôi mệt mỏi muốn tựa vào. Cả tấm bằng đại học bao lâu rồi tôi xếp xó. Đây sẽ là cơ hội để tôi bắt đầu lại nhiều thứ từ đầu.

Tôi không có lỗi khi suốt ngày cắm mặt vào bếp núc, tận tụy hết mực chăm lo chồng con. Tôi cũng không có lỗi khi suốt cả năm không dám mua một bộ váy mới, một hộp phấn, một lọ nước hoa. Tôi chỉ quá dại, dại vì nhầm tưởng hy sinh là thiên chức cao cả của người phụ nữ mà quên rằng, phàm là đàn ông, người ta vẫn thích những thứ thơm tho và đẹp đẽ.

Tôi đã sai lầm khi coi chồng là trung tâm vũ trụ, là tất cả cuộc đời mình, khi nghĩ nếu không có anh ta, chắc chắn tôi sẽ không sống nổi. Nhưng khi hôn nhân bước vào ngõ cụt, tôi nhận ra rằng, không gì là không thể. Và cũng chẳng có gì là vẹn nguyên mãi mãi.

Anh chạy theo bờ bến mới, vậy sao tôi cứ mãi đau buồn, sợ dư luận ác ý nói này nói kia mà không phát hiện ra rằng với cuộc đời người phụ nữ, không cứ một cuộc hôn nhân thất bại là tất cả chấm hết. Chia tay nhiều khi lại là một giải pháp tốt đẹp mang lại hạnh phúc cho cả 2 người và con cái. Việc cha mẹ nói xấu, đánh chửi nhau trước mặt con mới là ích kỷ và phá vỡ hạnh phúc của con mình.

Đời cho phép ta sai rồi sửa. Việc kết thúc mọi thứ khi còn trẻ chắc chắn sẽ tốt hơn việc chịu đựng mỗi ngày. Chồng quan trọng thật nhưng còn có gia đình, bạn bè và cả đam mê để theo đuổi. Tôi phải sống tốt cuộc đời của mình, thương lấy mình nhiều hơn. Điều quan trọng nhất đối với một người phụ nữ không phải là được thương yêu mà là được làm chủ chính cuộc đời mình. Tôi tin, trên đời này còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi mình khám phá.

Tác giả: Nguyễn Lê

Nguồn tin: Báo Người lao động

  Từ khóa: tâm sự , hôn nhân

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP