Cách đây 1 tuần, tôi còn là một cô dâu mới tràn đầy hạnh phúc. Mới một tuần thôi, gia đình tôi đã gặp phải một cơn sóng dữ và có lẽ, cơn sóng này đã cướp đi sạch sẽ mọi cố gắng vun đắp của tôi suốt 2 năm qua.
Tôi và chồng yêu nhau suốt 2 năm mới cưới. Chồng tôi là nhân viên kế toán của công ty chính, tôi là kế toán văn phòng đại diện. Gặp gỡ nhau vì công việc vài lần, chúng tôi nảy sinh cảm tình với nhau. Rồi anh tán tỉnh, tôi bị chinh phục nhanh chóng bởi sự nhiệt thành, chân tình của anh.
Mãi 2 năm sau, khi đã có chung nhà, có chung xe, khi đã trang bị chu toàn cho tổ ấm chung, chúng tôi mới tổ chức hôn lễ. Ai cũng nói cuộc tình của chúng tôi chỉ là mật ngọt. Tôi cũng thừa nhận như thế. Một cuộc tình chỉ có nụ cười chứ không có nước mắt.
Một cuộc tình chỉ có mật ngọt hạnh phúc. (Ảnh minh họa) |
Tính ra thì chúng tôi mới chính thức trở thành vợ chồng được hơn 1 tháng nay. Trong khoảng thời gian ấy, chúng tôi suốt ngày bám dính lấy nhau trong hạnh phúc. Tôi đã nghĩ rằng, cuộc đời tôi thế là đủ: có nhà cửa, có chồng thương yêu mình, giờ tôi chỉ thiếu mỗi đứa con nữa thôi là mọi thứ vẹn toàn.
Một tuần trước là sinh nhật chồng tôi. Vì muốn tạo bất ngờ cho anh nên tôi cố tình nói dối anh sẽ đi công tác ngay đúng ngày ấy. Nghe tôi thông báo, mặt anh tỏ ra buồn thấy rõ. Anh nói anh hụt hẫng khi nghe tin này. Anh càng buồn, tôi càng cảm thấy thú vị vì vở kịch tôi sắp tạo ra sẽ khiến anh bất ngờ.
Hôm ấy, anh đưa tôi ra bến xe nhưng thay vì lên xe, tôi lại gọi bạn đến đón. Suốt ngày, tôi ở nhà bạn thân, tự tay chuẩn bị một cái bánh kem hình trái tim thật đẹp.
Vì biết anh hay đi làm về lúc 8h đêm nên tôi tranh thủ chạy về trước rồi đứng sau ban công trên tay tôi là cái bánh kem tình yêu và sự hồi hộp. Chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt ngạc nhiên rồi cái ôm thật chặt của anh là tôi lại cười.
Tôi đứng im, nước mắt mặn chát hòa cùng vị tanh của máu. (Ảnh minh họa) |
8h tối, anh về thật. Nhưng anh không đi một mình. Tiếng một cô gái trẻ vang lên làm tôi choáng váng. Tôi nhìn qua khe cửa ban công, hai người họ ôm chặt lấy nhau. Chồng tôi cười sảng khoái: “Vợ anh đi tới hai ngày nữa mới về nên em cứ yên tâm nhé. Chỉ có em là người hiểu nhất anh muốn gì thôi”.
Tôi đứng lặng im sau ban công phòng ngủ với chiếc bánh sinh nhật do tự tay tôi làm. Đứng im, thật im mà nghe tiếng ân ái phát ra từ bên trong, ngay chính chiếc giường cưới của chúng tôi. Tôi cắn chặt môi tới mức ứa máu để không bật khóc. Nước mắt tôi chảy ra mặn chát cùng với vị tanh của máu.
Tôi muốn chạy vào can ngăn họ, nhưng không hiểu sao bàn chân cứ như ghim chặt trên mặt đất. Cho đến khi nghe tiếng cô gái kia đòi đi tắm rồi đi ra ngoài ăn đêm, tôi mới lết được bước chân vào. Cả hai người đó hoảng loạn nhìn tôi. Tôi thì rất bình tĩnh lao đến đập bánh kem vào mặt chồng, vung tay đuổi cô gái kia ra khỏi nhà.
Một tuần nay, tôi không còn bước chân về ngôi nhà ấy nữa. Chồng tôi vẫn qua van xin tôi tha thứ mỗi ngày. Nhưng gặp anh ta, tôi chỉ thấy ghê tởm chứ không còn tình yêu nữa. Cơn sóng ấy đã cuốn phăng tất cả rồi, kể cả niềm tin và tình yêu. Chia tay có lẽ là cách tốt nhất của chúng tôi.
Tác giả: Giấu tên
Nguồn tin: helino.vn