Cuộc sống

Tháng 9 về, gió đổi mùa, yêu thương đổi chiều...

Một ngày tháng 9 rất khẽ, em gom nhặt hết mảnh vỡ ngày cũ, gói ghém trả về dĩ vãng xa xôi. Những ký ức mang màu bi thương thôi thì đến đây xin nói lời giã biệt, mùa lá đổ, trút hết vướng bận không vui để yêu, để hạnh phúc.

Sáng nay thức dậy, nghe tiếng gió gọi mùa về trên phố, thu vẫn luôn dịu dàng và khẽ khàng đợi em mở trái tim để yêu thêm lần nữa. Hà Nội hôm nay không vồn vã, chẳng ồn ào, tất cả như đứng khựng lại khi làn heo may rối rít. Mùa trút lá, có chăng chúng ta cũng nên gạt bỏ vướng bận đã qua để bắt đầu một con đường mới?

Sau tất thảy thương tổn, em vẫn ổn! (Ảnh minh họa: Kun Mon)


Có những ngày nỗi buồn bện vào nhau, đuổi mãi chẳng chịu rời đi, em chấp chới giữa hoang hoải, lạc loài ngay trên phố đông người. Đó là những ngày em lang thang khắp các con ngõ ngang dọc, hít vào lồng ngực thứ không khí hanh hao mang màu bi thương ấy. Ngày cô đơn gõ cửa, niềm tin bị bào mòn đến mức trơ trọi, em sợ hãi co mình trước thứ gọi là tình yêu.

Nhìn về phía ngày xưa, nơi ký ức loang lổ chắp vá rời rạc, nơi tin yêu bị nỗi đau phản bội xé toang, trống rỗng. “Vậy thì hà cớ gì mà không buông bỏ?”, có người đã bận tâm như thế vì bắt gặp ánh mắt trầm buồn cùng cực của em. Không! Em không tham luyến, không vương vấn, một chút cũng chẳng còn nghĩ về người cũ, hoài niệm cũ.

Chỉ là khi trải qua những thương tổn rớm máu, người ta thường tạo cho mình một lớp vỏ bọc để bảo vệ, để không ai có thể cứa sâu thêm vết sẹo nào lên trái tim tội nghiệp. Chiều thu, gió thổi vào lòng nỗi trống hoác, nước mắt lấm lem em chẳng buồn gạt đi. Những ngày của cô đơn, sợ hãi.

Phố vào thu, ta tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông, hai người xa lạ chẳng chút liên hệ bất chợt trở nên thân thiết. Tình yêu cứ thế đến nhẹ nhàng, an yên. Thu về, em ngượng ngùng nói lời yêu, để chính mình có cơ hội đi tìm hạnh phúc sau những ngày đau đến quặn thắt, khóc đến mệt lòng.

Gió trở mùa, em xoay trở trái tim để tìm hạnh phúc mới, vì em xứng đáng... (Ảnh minh họa: Kun Mon)


Thế giới trong em bỗng nhiên rộn ràng bình yên, em tìm lại nụ cười hồn nhiên đã đánh mất giữa chằng chịt thương đau. Em trở về là một cô gái vô tư, yêu đời, đến nỗi anh thường năn nỉ “em nói nhiều quá, cho anh nghỉ miệng một chút đã nhé”, chỉ thế thôi mùa thu cũng thật tình, thật ngọt!

Một bàn tay nắm lấy tay em đi qua những ngày buồn tênh lặng lẽ, trái tim cảm nhận rõ nhịp đập lạc đi khi nghĩ về nhau. Hà Nội của những ngày nắng hững hờ vẫn chẳng khiến em miên man nghĩ ngợi vì bên cạnh em đã có anh, chàng trai của mùa thu.

Có ai đó đã từng nói, rằng tháng 9 buồn lắm khi cứ mải miết gọi ký ức cũ mèm ùa về miên man. Nhưng với em, mùa thu này thật an nhiên, mặc kệ lòng người ơ hờ, mặc kệ mưa gió vồn vã, mình cứ bên nhau dung dị qua hết con đường này, anh nhé! Hà Nội mùa lá vàng đổ, la cà khắp các phố, trút nỗi nhớ thương vào từng bước ta qua, yêu thương giăng kín.

Hà Nội mùa này, người ta chẳng muốn hối hả, ai cũng mong tìm thấy một nửa còn lại trước khi mùa lá cũ vội vàng trút hơi. Để rồi một chiều ngẩn ngơ đi tìm lại mình của nhiều năm về trước, có ai giật mình thấy trống vắng vô cùng?

Tháng 9 mùa chất ngất nhớ thương, mùa gió đổi chiều và trái tim cũng xoay trở để yêu một người khác, khép lại trang sách cũ đã ngả màu vì bụi thời gian...

Tác giả: Thi Thi

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP