|
Tôi năm nay 37 tuổi. Mấy thằng bạn tuổi tôi chúng nó một vợ hai con hết rồi nhưng riêng tôi vẫn một mình. Từ thời đi học tôi đã rất lười, rất ngại tiếp xúc với bọn con gái, đến khi ra trường đi làm cũng giữ khoảng cách với đồng nghiệp nữ. Đến gần họ tôi cứ thấy có gì đó không thoải mái, trong lòng gượng gạo e rằng mình sẽ nói gì đó ngớ ngẩn khiến họ chê cười. Thực ra cũng có lần tôi cố gắng tỏ ra hài hước nhưng hình như không hiệu quả. Có cô ở sau lưng còn nhận xét tôi là "bị... vô duyên".
Càng nhiều tuổi tôi lại càng thêm cảm thấy bất an và tự ti. Chính cái sự tự ti rằng mình "hâm hâm" chẳng giống ai, tuổi này rồi không có nổi một người bạn gái khiến tôi càng cố gắng xây dựng vỏ bọc lạnh lùng, kiểu như tôi không cần họ. Kỳ thực nếu vồ vập quá tôi lại sợ bị họ đánh giá là "quắn" lắm rồi.
Cho đến khi tôi gặp em, em mới vào công ty. Em trẻ lắm, và xinh đẹp. Em mới có 23 tuổi, ở em tôi vẫn còn thấy nét hồn nhiên, đôi mắt biết cười và hàm răng trắng đều, giọng nói dịu dàng khi ngồi kể chuyện cho mọi người trong phòng nghe thì lảnh lót như chim. Tôi quá thích em rồi, đến nỗi đám đồng nghiệp còn nhận ra. Mấy thằng bảo tôi phải tấn công đi, nhưng cứ nhìn thấy em là tôi lại lóng ngóng. Có lần tôi thử bắt chuyện với em mà rồi không biết phải nói thêm gì, đôi tai phản chủ tự nhiên cứ đỏ rần rần. Sợ em phát hiện ra sự bối rối, tôi bỏ đi thật nhanh trước vẻ ngỡ ngàng của em.
Tôi cứ luôn lo lắng rằng mình không đủ xứng đôi lại bị em từ chối, tôi sợ tình cảm của mình bị đem ra đùa giỡn, sợ nếu tiếp cận mà em không thích hóa ra tôi lại là kẻ đi làm phiền.
Thời gian chẳng chờ đợi ai, ngoảnh đi ngoảnh lại tôi 40 tuổi đến nơi rồi mà chưa lấy được vợ. Em cũng sẽ không đợi tôi lấy đủ dũng khí tấn công, nhất là khi em xinh đẹp như vậy đâu thiếu gì đàn ông lao vào tán tỉnh. Tôi phải làm sao, không lẽ cả đời này tôi không lấy được vợ?
Tác giả: K.T
Nguồn tin: Báo Dân trí