Con ơi đừng bỏ mẹ mà đi như anh con nữa!
Đôi bàn tay gân guốc của người mẹ quen lao động cứ vuốt mãi lên mái đầu của con. Chị xót xa vô cùng bởi mái đầu xanh đã không còn tóc. Cái lần vuốt lên mái tóc của con tóc rụng cả nắm cứ ám ảnh chị mãi.
Con ơi đừng bỏ mẹ mà đi như anh con nữa!
Đôi bàn tay gân guốc của người mẹ quen lao động cứ vuốt mãi lên mái đầu của con. Chị xót xa vô cùng bởi mái đầu xanh đã không còn tóc. Cái lần vuốt lên mái tóc của con tóc rụng cả nắm cứ ám ảnh chị mãi.
Không thể giải thích cho con về căn bệnh ấy, chị chỉ có thể nói lời động viên để con yên lòng. Những câu hỏi ngây ngô của con như ngàn mũi dao cứa vào tim chị, ngay cả bây giờ, chính chị cũng không thể trả lời cho mình: Làm thế nào để có tiền cứu con?
Nghe cháu vui vẻ hát bài "ba thương con", lòng bà thêm quặn thắt. Bởi cậu bé còn quá nhỏ, mới chỉ 3 tuổi, chưa hiểu được chuyện ba và mẹ mình đã không còn sống cùng nhau nữa. Mỗi lần đau đớn, cậu bé chỉ biết ôm chặt lấy bà ngoại mà kêu cứu: "Ngoại ơi con đau quá, cứu con!".
Mới ngày nào, người đàn ông trung niên vạm vỡ còn đang gánh vác cho cả một gia đình lớn. Vậy mà chỉ sau 9 tháng mắc bệnh hiểm, sức khỏe của anh bị suy yếu trầm trọng. Có lúc anh từng nghĩ đến tiêu cực, nhưng nhìn đứa con còn ngây thơ, anh lại gắng gượng để hy vọng không phải sớm rời xa con.
“Mẹ ơi chắc giờ này các bạn con đang ôn thi. Vậy là năm nay con không được lên lớp rồi... Mẹ ơi sao con lâu hết bệnh thế? Sao mẹ không hỏi bác sĩ bao giờ con mới hết bệnh? Ước gì giờ con được về nhà thi để lên lớp nhỉ”... Nghe những câu hỏi ngây thơ, non nớt của con trẻ mà nước mắt chị không ngừng tuôn rơi.