Tôi từng líu ríu tay chân, sợ bình hoa đặt sai chỗ, sợ món ăn không hợp khẩu vị nhà chồng... Rồi tôi nhận ra, mâm cỗ nào cũng sẽ ngon, nếu Tết có hương vị đoàn viên.
Tôi từng líu ríu tay chân, sợ bình hoa đặt sai chỗ, sợ món ăn không hợp khẩu vị nhà chồng... Rồi tôi nhận ra, mâm cỗ nào cũng sẽ ngon, nếu Tết có hương vị đoàn viên.
Thấy con dâu đang nói chuyện điện thoại với mẹ đẻ về chuyện tiền nong, mẹ chồng Trang đứng lại nghe...
Tôi quen anh khi biết anh đã có một đời vợ và đứa con trai. Nhưng vì yêu anh tôi chấp nhận làm mẹ kế và đi đến hôn nhân. Tôi tự nhủ sẽ thương con anh như chính con ruột của mình, nhưng mọi thứ sụp đổ ngay sau đêm tân hôn.... bởi tôi đã lầm khi suy nghĩ quá giản đơn về anh.
"... Năm sau con chắc chắn sẽ về, mẹ ạ, cho dù lý do có là gì đi nữa, thì con cũng vẫn sẽ về, để đừng ai hát nữa “con gái là con người ta…” khi bố mẹ già mỏi mắt chờ trông con trước ngõ..."
Bố mẹ tôi chia tay nhau từ hồi tôi còn học mẫu giáo, mẹ ở vậy nuôi tôi nên nhà chỉ có hai mẹ con. Từ nhỏ tới lớn quen sống trong không gian vắng vẻ, ít người, đến khi về nhà chồng có tới năm anh em tất cả, lòng tôi không tránh khỏi đôi chút lo lắng.
Tôi vừa mới kết hôn được 8 tháng, nhưng cuộc sống chung với nhà chồng không có chút nào dễ chịu. Nhất là từ khi tôi bị dọa sảy và phải xin nghỉ việc để ở nhà dưỡng thai, trong con mắt nhà chồng, tôi chính xác là một “kẻ ăn bám”.
Hồi tôi yêu anh, mẹ anh là người phản đối dữ nhất. Bà nói với anh "nhà mình nghèo, con xuất thân quê mùa, nên chọn gái cùng quê, người quê với nhau dễ ăn dễ sống. Con bé đó nó sướng từ trong trứng, ăn trắng mặc trơn, lấy nhau rồi, mẹ sợ nó không chịu khổ được".
Mẹ chồng - nàng dâu, chuyện không mới nhưng chưa bao giờ cũ. Xưa nay, mẹ chồng không sợ sống chung với nàng dâu nhưng nàng dâu thì luôn mong không phải sống chung với mẹ chồng. Vì đa số các nàng dâu đều cho rằng mẹ chồng khó tính, xét nét và không thương con dâu.
Tôi đang ở những tháng ngày cảm giác tồi tệ nhất trong cuộc đời, khi mà gia đình chồng thì không thương, gia đình mình thì hết khuyên nhủ đến nhiếc móc vì “cả gan dám ôm con bỏ về nhà đẻ”, như thế là ngu dại, là “cửa đi rộng thênh thang, cửa về nhỏ hẹp”. Mà nào có phải tôi vô duyên vô cớ bỏ về.
Là một giám đốc thành đạt, nhà luôn có 2 người giúp việc, chị Đan Tâm nói rằng nhân viên của chị không tin khi chị kể về quê phải rửa một sân chật kín bát đĩa.
Từ nhỏ đến lớn, đây có lẽ là cái tết tệ nhất của em, cũng tại vì em vừa mới “chân ướt chân ráo” về nhà chồng và bị cô em chồng bắt nạt.
“Ôi, lần đầu tiên thấy cảnh giết gà mà chưa chết này. Nhìn buồn cười quá”, L.M bình luận.
Mỗi lần nhìn cô em chồng xinh xắn, đáng yêu nũng nịu bên cạnh bố chồng, tôi lại thấy lòng mình dấy lên cảm giác tội lỗi khó diễn tả. Dù tôi không phải là “thủ phạm” trong vụ này nhưng lại là kẻ tiếp tay che giấu bí mật động trời ấy trong suốt thời gian vừa qua.