Mẹ đứa thân mất đột ngột, Liên vội vã ra bến xe bắt xe về quê nó chia buồn với nó và gia đình. Vừa nhìn thấy xe khách cái Liên đã choáng váng hết cả đầu óc và muốn đưa hết mọi thứ trong bụng ra rồi. Cuộc đời cô khổ nhất là say xe, cứ đi ô tô khách là say lả lướt đến mệt phờ người ra. Nhà nó thì xa, không đi được xe máy hay tàu về Liên đành cắn răng lên ô tô ngồi vậy.
Ngồi hàng ghế giữa, Liên cứ ấn cái bánh mì vào miệng để khỏi say thế nhưng không ăn thua gì với cô cả. Mấy túi bóng cứ thế đùm hết “sản phẩm” của Liên mà không ai dám ngồi cạnh cô. Đi đến nửa đường thì có 1 anh lên xe, hết ghế anh ta đành ngồi ghế bên cạnh Liên.
Mệt rũ xác không buồn nhìn người bên cạnh Liên cứ mệt lả nằm ra đó nhưng 5 phút sau thì nôn ọe dữ dội sang người anh bên cạnh. Anh ta vừa sốc vừa bất ngờ khi hứng chọn tất cả “sản phẩm” của Liên từ ngực đến chân. Xấu hổ, ngại với anh đó Liên vội rút khăn ra lau khắp người anh mà cuống cuồng xin lỗi.
Lau đến chỗ đai quần, định lau tiếp nhưng đó là vùng nhạy cảm của anh mà Liên lại nôn vào chỗ đấy nhiều nhất khiến cô ngại quá, nhưng sợ đụng chạm lên rụt tay lại vội. Thế nhưng vừa rụt tay lại thì anh đó lại kéo tay Liên ấn vào chỗ nhạy cảm đó mà trợn mắt quát.
– Đền bù đi!
– Dạ, em xin lỗi. Đền bù thế nào bây giờ ạ. Đợi xuống xe em sẽ mua đền anh bộ quần áo mới được không ạ. Em say xe quá không chịu được nên lỡ, anh thông cảm cho em.
Làm đi, cô phun vào thì phải lau chúng đi chứ? (ảnh minh họa) |
– Mua đền bộ quần áo mới thôi à? Đơn giản quá vậy. Tôi muốn cô đền tôi thứ khác, nhưng giờ thì lau sạch chỗ này đi, cô định để tôi ôm cái mớ bẩn thỉu này của cô suốt cả dọc đường đi hả?
– Dạ, nhưng đây là chỗ nhạy cảm của anh, em chạm vào không tiện lắm.
– Làm đi, cô phun vào thì phải lau chúng đi chứ? Nhanh lên trước khi tôi còn bình tĩnh.
– Dạ.
Run rẩy Liên vội vàng nhắm mắt lau thật sạch “chỗ ấy” của anh ta ngay. Thế nhưng vừa lau thì anh ta cứ thở gấp rồi cúi xuống nhìn Liên với vẻ mặt nham hiểm. Lau xong Liên nằm vật ra ghế thở luôn vì mệt. Đến điểm xuống Liên xuống thì anh kia cũng xuống, nhìn anh ta Liên hỏi.
– Nhà anh ở đây à? Vậy thì tốt rồi, em về đám ma mẹ đứa bạn trong làng. Tối em hẹn anh ở đây nhé.
– Lỡ cô chuồn thì sao? Đưa điện thoại đây tôi lấy số. Đúng 8h tối cô phải có mặt ở đây không tôi vào tận đám ma tìm đó.
– Anh nhìn em còn đủ sức để tính mưu kế hay chạy không?
Không nói nữa, Liên bắt xe ôm vào nhà đứa bạn mà người mệt muốn chết quách đi cho xong. Nghỉ ngơi dự tang lễ mẹ nó đến tầm 8h Liên mặc váy ra chỗ xuống xe ban chiều gặp anh kia. Vừa tới nơi, Liên đã thấy anh ta ở đó.
– Cô đến muộn đấy. Sao, đỡ mệt chưa? Đủ sức để đi mua quần áo đền cho tôi chứ?
– Đỡ hơn chút ạ, nhưng cũng đủ sức đi cùng anh.
– Vậy thì tốt.
Anh… anh làm gì thế, buông tôi ra (Ảnh minh họa) |
Chưa cả nói xong anh kia đã kéo Liên lên xe rồi đưa cô vào cái nhà hoang ở cuối làng. Sợ hãi khi anh ta đưa mình đến chốn đồng không mông quạnh thế này, Liên run sợ hỏi.
– Chẳng phải anh nói đi mua quần áo sao? Anh định làm gì tôi thế này.
– Tôi không thích đền bù bằng quần áo, tôi muốn cô đền bằng thứ khác.
– Thứ gì? Anh đừng làm liều nhé, tôi la lên bây giờ?
– Ở đây là đồng vắng không có ai đi ngang qua đâu mà nghe tiếng. Cô nợ tôi thì phải trả đi chứ?
– Anh… anh làm gì thế, buông tôi ra.
Mặc Liên kêu la, chống cự nhưng anh ta cứ vật cô xuống mà ân ái như đúng rồi. Thỏa mãn xong anh ta nằm vật ra bảo.
– Cô tuyệt vời đấy. Tôi hài lòng về sự đền đáp này.
– Đồ tồi, tôi hận anh.
– Cô làm gì mà ghê gớm thế. Trinh của cô đã thuộc về tôi rồi, cơ mà gái mất trinh thì khó lấy được chồng lắm. Hay là vậy nhé, cô làm vợ tôi đi vậy là hòa.
– Anh bị khùng à? Tôi chưa điên!
– Đàn ông thằng nào cũng trọng trinh, cô sẽ không yên ổn nếu thằng chồng tương lai cô biết cô mất trinh đâu. Lấy tôi là lựa chọn duy nhất rồi.
– Anh…
Uất ức, tủi nhục Liên cứ thế mà chạy về nhà con bạn. Không biết sau anh ta biết địa chỉ nhà Liên trên Hà Nội mà cứ suốt ngày đến đợi trước cổng, nhắn tin gọi điện làm phiền suốt khiến cô phát bực. Liên càng trốn tránh thì anh ta càng lầy và xuất hiện trước mặt cô nhiều hơn. 1 thời gian được anh ta tán tỉnh, Liên cũng thấy anh ta là người tốt, chu đáo nhưng cô cứ nghĩ đến vụ anh ta đòi mình lấy tấm thân ra đền bù vụ say xe thì cô lại phát điên lên. Liệu Liên có nên cho anh ta 1 cơ hội và lời anh ta nói con gái mất trinh là không lấy được chồng hoặc có lấy cũng không hạnh phúc là đúng chứ? Cô nên làm gì đây?
Tác giả: Hạ Vi
Nguồn tin: thethaovaxahoi.vn