Ảnh minh họa |
22 tuổi tôi mới biết thế nào là tình yêu đầu tiên, ngày ấy tôi yêu một người con trai có xuất thân trong một gia đình giàu có, khác hoàn toàn với hoàn cảnh của tôi. Đó là lý do, tình yêu của chúng tôi bị gia đình anh ngăn cấm, họ nói gia đình tôi và gia đình anh không "môn đăng hộ đối".
Anh yêu tôi, lo lắng cho tôi nhiều, nhưng lúc nào cũng lo lắng sợ mẹ phát hiện. Mỗi khi mẹ gọi, anh lại nhanh chóng đưa tôi về và trở về nhà. Mẹ anh đến gặp tôi để nói chuyện, yêu cầu tôi chấm dứt tình yêu với anh. Không muốn mình bị coi thường, tôi chủ động chia tay tình đầu.
Một thời gian ngắn sau đó, tôi quen và yêu một người khác, anh có hoàn cảnh tương đương với gia đình tôi, bố mẹ anh ly hôn, anh ở với mẹ. Ngày anh đưa tôi về ra mắt, mẹ anh rất hài lòng về tôi, bà giục chúng tôi làm đám cưới, vì tuổi anh không còn trẻ nữa.
Tôi dẫn anh về quê, bố mẹ cũng rất hài lòng về chàng rể tương lai. Điều đó làm tôi càng cảm thấy tự tin để yêu anh nhiều hơn. Tôi lo lắng và hết lòng chăm sóc anh, chu đáo với mẹ anh, mua thuốc cho bà khi bà đau khớp, mua cả sữa cho bà bồi bổ.
Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra mình có thai với anh. Tôi hồ hởi thông báo với anh về sự xuất hiện của đứa bé trong bụng, tôi cứ ngỡ, giống như tôi, anh sẽ rất vui mừng về sự xuất hiện của con. Nhưng khi tôi vừa thông báo xong thì mặt anh tối sầm lại, anh nói đứa trẻ đó chắc gì là con anh. Trong khi anh thừa biết, ngoài anh tôi chẳng chung đụng với ai khác.
Anh nói với tôi không còn yêu tôi nữa, muốn chia tay với tôi vì đã tìm được người con gái phù hợp hơn, yêu thương anh hơn và anh cũng yêu thương cô ấy, không như tôi và anh, tình yêu chỉ đến từ phía tôi. Anh không muốn gượng ép làm đám cưới, vì sợ lấy anh về tôi sẽ khổ sở.
Anh đưa tôi tiền để đi giải quyết cái thai trong bụng, mẹ anh cũng nói tùy hai đứa quyết định, bà không dám can thiệp vào chuyện riêng của tôi và anh. Tôi không thể bỏ đi mầm sống đang lớn lên trong cơ thể mình, nên cố giữ lại chờ ngày sinh nở.
Con đường phía trước của tôi và con sẽ rất chông gai, nhưng tôi tin con sẽ hiểu và cho tôi mà khôn lớn. 26 năm sống trên đời, có lẽ sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là đã yêu và tin anh, hết lòng với người đàn ông không yêu thương mình. Chỉ tiếc là, sai lầm này không cho tôi cơ hội để sửa chữa, làm lại tất cả.
Tác giả: Vân
Nguồn tin: Báo Đất việt