Chúng ta vẫn hay tự nhủ nhau sau mỗi cuộc tình rằng: quên đi cho nhẹ nhàng, quên đi cho thanh thản, quên đi cho tình qua mau… Nhưng chúng ta chỉ là những kẻ giỏi nói chứ không giỏi làm. Bởi nếu quên nhau đơn giản và dễ dàng như việc thốt ra vài từ, bằng một vài câu nói, thì chắc là tim đã không đau.
Tôi đã trải qua một vài cuộc tình đứt vỡ, nhưng lần mất nhau nào cũng thấy đau đến tận cùng. Khi bạn yêu một người bằng tất cả sự thành tâm của mình, bạn sẽ biết cảm giác không đành lòng dứt bỏ quá khứ, chẳng dám tiến về phía tương lai. Bởi vì bạn còn mong chờ và ấp ủ những hy vọng về việc đoàn viên với người cũ, mặc dù thực tế là chẳng bao giờ.
Nếu có cách để yêu sao cho không đau, thì chắc là chúng ta đều muốn đăng ký ghi danh vào khóa học. Kể cả là học online hay offline, kể cả là học phí đắt rẻ như thế nào. Bởi chúng ta biết lượng sức mình lắm chứ, làm gì có chuyện chúng ta sẽ yêu mà không đau? Cho nên cứ học để dằn lòng, để tránh tổn thất quá lớn cho những lần sau…
|
Nhưng đương nhiên, điều đáng buồn là chẳng có lớp học nào như vậy. Những thứ lý thuyết sáo rỗng về việc yêu một người chỉ nên yêu 7 phần và giữ lại 3 phần. Hay là thứ lý thuyết về việc đừng tin tưởng quá nhiều, đừng đặt trọn niềm tin vào ai khác… đều là vô lý hết.
Bạn sẽ không thể bước vào toàn vẹn cuộc đời một ai khi bạn không cho họ bước chân toàn vẹn vào cuộc đời bạn. Cho nên tình yêu mới là song phương, mới là hai chiều, mới cần phải dám yêu dám chịu.
Ngày hôm nay, tôi vẫn ôm trong mình một nỗi buồn chưa nguôi về tình cũ. Người chỉ vừa mới rời đi, và giọt nước mắt trên mi tôi còn chưa ráo. Tôi cũng biết mình sắp trải qua những ngày tồi tệ nhất, đen tối nhất, tuyệt vọng nhất. Khi mà bên cạnh tôi không còn sự đồng hành quen thuộc.
|
Nhưng tất cả cũng sẽ đi vào một vòng lặp, và chúng ta không thể mãi đứng yên một chỗ mà buộc phải tiến lên phía trước. Chỉ có điều, mọi thứ đều là nhờ cậy vào thời gian trôi. Thời gian sẽ là thứ lá thuốc thần kỳ để đắp lên vết thương, giúp vết thương lành da, mờ sẹo.
Còn bây giờ, đừng quá cố chấp. Đừng quá dằn vặt bản thân. Cũng đừng tìm cách để níu kéo quá khứ hay chọn sống một cuộc đời bi lụy. Người ấy đã từng là cả một bầu trời rất rộng và rất xanh, nhưng khi người ấy rời đi, người ấy đã trở thành bầu trời của người khác. Thứ gì không là của mình, cố cưỡng cầu là điều không thể.
Quên một người đã từng là bầu trời của mình đương nhiên là chuyện khó khăn nhất. Nhưng khó khăn chứ không có nghĩa là không-thể-nào.
Tác giả: Trinh Leng Keng
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ