Tôi bắt đầu quen anh từ những ngày tháng còn là sinh viên. Tôi học trường luật, theo nghề “cãi” vốn cần lắm sự can trường và đối đầu với hóc búa. Anh học kĩ thuật, hơn tôi một tuổi. Tính cách anh cũng nhu mì, không ngọt ngào như cái nghề mà anh theo đuổi vậy. Chúng tôi yêu nhau và trở thành động lực cho nhau cố gắng vượt qua mọi khó khăn.
Tôi và anh - hai người con tỉnh lẻ, mang ước mơ lên chốn thị thành xa hoa và cùng nhau thực hiện nó. Ra trường, tôi xin vào làm tại một công ty luật tư nhân. Lương tháng dù không cao nhưng khá ổn định. Người yêu thì được giữ lại trường làm giảng viên, ngày ngày lên lớp, cặm cụi với bài vở.
Từ khi đi làm, thời gian chúng tôi gặp nhau ít hơn. Tôi sống trong môi trường làm việc năng động, quen biết nhiều người đàn ông tài giỏi, hào hoa và bắt đầu cảm thấy… chán anh. Những lần hẹn hò thưa dần, những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn cũng vơi bớt. Chỉ một thời gian sau, tôi nhanh chóng đi đến quyết định: chia tay người yêu.
Anh dù khô khan nhưng rất trọng tình cảm, tôi đoán nếu tôi buông lời cay đắng thì anh nhất định sẽ sốc vì con người thật của tôi. Đầu óc tôi nảy sinh ra một mưu kế đê hèn. Vậy là, tôi nhờ cô bạn thân của mình mời anh đi ăn, chuốc cho anh say, rồi giả vờ thân mật để tôi bắt quả tang.
Tôi nhờ cô bạn thân của mình mời anh đi ăn, chuốc cho anh say, rồi giả vờ thân mật... (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện đúng như sắp xếp của tôi. Tối hôm đó, khi tôi đang nằm lướt web thì nhận tin nhắn của đứa bạn thân: “Đến đi. Tao làm xong xuôi cả rồi”. Tôi vội vàng phóng xe máy đến khách sạn đã hẹn với nó. Mở cửa đúng phòng đứa bạn dặn, tôi thấy nó đang quấn khăn tắm, tóc ướt nước, còn bạn trai thì vừa tỉnh rượu nhưng vẫn nằm trên giường.
Lòng tôi có chút nhói đau, nhưng ngay lập tức tôi gạt cái tâm lí đó đi, xồng xộc đến cạnh giường. Tôi chỉ thẳng vào mặt anh, nói đầy giận dữ: “Anh nói anh bận công việc, ít thời gian quan tâm nhưng thực lòng anh yêu chỉ mình tôi. Tôi ngu ngốc tin tưởng anh để anh đáp trả lại tôi những thứ như thế này sao?”. Tôi nhìn anh đầy căm hận, anh cúi mặt không nói câu gì.
Tôi đóng rầm cửa rồi chạy đi một mạch không ngoái đầu lại. Tôi bàng hoàng không biết mình vừa làm gì. Nhưng sau tất cả vừa xảy ra, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng khi thoát khỏi người đàn ông như vậy.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Mối tình với anh chàng nhà giàu kia của tôi kết thúc chóng vánh. Sau đó tôi cũng trải qua một số mối tình nhạt nhẽo, có lúc cũng nghĩ đến anh, trách bản thân mình ích kỉ nhưng con đường đã chọn thì không thể thay đổi được nên vẫn cứ tiến lên.
Ba năm sau, đứa bạn thân ấy của tôi lấy chồng. Trong ngày cưới của nó, tôi nhìn thấy anh từ xa. Qua những người bạn, tôi biết anh mới đi du học về, hiện đang là phó trưởng khoa. Thế nhưng, anh vẫn độc thân.
Đứa bạn gọi tôi lại, đứng tâm sự một hồi. Bỗng nó làm tôi tối sầm mặt mày vì những bí mật liên quan đến tôi mà tôi chưa từng biết tới. Khi tôi nhờ nó thực hiện kế hoạch để chia tay anh, nó đã cố quyến rũ anh nhưng không thành. Không chịu được, nó nói hết sự thật cho anh nghe. Nhưng bất ngờ nhất là anh đồng ý cùng nó đóng kịch theo kế hoạch mà tôi đã ngầm vạch ra. Hôm đó thực ra anh không hề say.
Tôi làm rơi ly rượu trên tay, mọi người trong đám cưới đổ dồn ánh mắt về phía tôi, trong đó có cả anh. Tôi nhìn anh không nói nên lời. Cuối buổi tiệc, khi đã không còn ai, tôi chạy theo anh nói có chuyện muốn anh biết.
Một người con gái không biết cảm thông có lẽ không đủ khả năng để nắm giữ một tình yêu đích thực. (Ảnh minh họa)
Ngay lúc này, tôi thú nhận tất cả với anh. Không mong anh tha thứ nhưng tôi muốn anh hãy giữ lại chút tình nghĩa với mình. Tôi khóc nức nở, không kìm được lòng mình và đã ôm chầm lấy anh.
Anh rất bình thản, từ từ gỡ tay tôi ra và nói: “Ngay từ lúc bạn em nói tất cả với anh, anh đã biết hai đứa mình không phù hợp với nhau. Em làm anh thất vọng. Anh cũng không hề suy sụp như em nghĩ nên em cũng không phải tự trách mình nhiều nhé. Cũng muộn rồi, anh phải về đây. Chào em!”.
Từng câu từng chữ anh nói như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt làm tôi bừng tỉnh. Hóa ra tôi đã ngốc nghếch đến mức tự huyễn hoặc bản thân mình. Một người con gái không biết cảm thông có lẽ không đủ khả năng để nắm giữ một tình yêu đích thực. Anh là người đàn ông bản lĩnh và đáng trân trọng, nhưng đã không còn thuộc về tôi nữa rồi. Giờ tôi có nên quay lại theo đuổi anh để một ngày nào đó anh lại trở về bên tôi không?
Tác giả bài viết: T.Q.T
Nguồn tin: