Tôi có người chị luôn nghi ngờ chồng ngoại tình từng centimet. Đến nỗi chồng đi đâu, làm gì cũng phải xin phép năn nỉ gãy lưỡi rồi gọi điện livestream. Chẳng may chồng về muộn là vợ “văng ra một rổ” và đóng cửa, không cho chồng vào nhà. Chồng chị được nhiều phen khốn khổ vì sự nghi ngờ của vợ. Chị ấy luôn thắc mắc tại sao vợ chồng tôi có thể không ngủ cùng nhau trong chừng ấy năm trời mà vẫn thắm thiết, vui vẻ, hạnh phúc bên nhau?
Mỗi khi tôi sinh nở, mẹ con tôi lại về ngoại tá túc mấy năm liền. Nhà nội và ngoại ở gần nhau, để tiện công việc, tiện chăm con cái, tôi xin phép bố mẹ chồng cho ở nhà ngoại.
Vợ chồng tôi cứ đi lại hai bên như thế, tối ăn cơm cùng nhau, rồi đến 22h đêm, con tôi lại chào tạm biệt để bố đi về “nhà bố”. Lúc rảnh rang vợ chồng tôi lại “hẹn hò”, “về thăm” nhau như đôi tình nhân.
Đêm không ngủ cùng nhau và đây là điều mọi người hay đặt dấu hỏi nhiều nhất. Bởi ai cũng nghĩ chồng không ngủ cùng vợ, đi đâu, làm gì có trời mới biết!
Vợ chồng nhưng mỗi người vẫn cần có thế giới riêng, tự do riêng của mình. Ảnh minh họa. |
Thật ra hồi đầu tôi cũng hụt hẫng, nhưng sau thành quen, và thấy chả có vấn đề gì. Thậm chí việc xa cách còn làm vợ chồng chúng tôi gắn bó nhau hơn vì đỡ phải...va chạm.
Mọi người nói tôi tin chồng, cũng đúng. Đúng là tôi tin tưởng chồng. Chồng tôi từng nói với tôi trong một bữa cơm chiều: “Chồng là cái két, vợ là chìa khóa. Nếu vợ giữ cái két bằng chìa khóa yêu thương thì cái két luôn là của vợ”.
Quan điểm “giữ chồng” của tôi chỉ đơn giản là “không giữ”, không nghi ngờ, không nói nhiều. Ai cũng có việc riêng, thế giới riêng, tự do của người đó.
Trong 6 năm qua, tôi chỉ đích thân đi tìm chồng giữa đêm khuya đúng một lần. Lần đó, chồng ngồi “đan quạt” ở nhà ông bạn. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chồng tôi nhất định không nghe máy. Bởi gọi mãi không nghe máy thì tôi đâm lo chứ truy nã nhau làm gì cho mệt xác. Gọi cho mấy ông bạn vàng của chồng, các anh ấy đều bảo “Anh không gặp chồng em”.
22h đêm hôm ấy, tôi chạy xe máy đi tìm chồng để tìm câu trả lời tại sao không nghe máy của tôi? Xâu chuỗi các manh mối thu thập được, tôi đoán chồng tôi chỉ đi nhậu quanh làng. Mà các quán nhậu trong làng thì khách hay phải dựng xe lề đường.
Chỉ cần chạy dọc một số địa chỉ quen thuộc là sẽ ra tung tích chồng. Quả đúng như tôi dự đoán, tôi tìm được chồng ở một địa chỉ quen thuộc. Hóa ra chồng tôi ngồi đánh bài với mấy “ông bạn vàng”. Mấy anh ấy nhìn thấy tôi đứng ngoài, xấu hổ đến nỗi không dám bước ra.
Còn chồng tôi nhìn thấy tôi thì giật bắn mình, không hiểu sao tôi lại có thể tìm ra anh dù không biết anh đang ở đâu. Hóa ra mấy ông ấy ra cái lệ bỏ hết điện thoại ra, ai nghe máy vợ gọi đến trước sẽ bị...phạt, đền làng. Trời đất! Phen đó, chồng tôi tự nguyện “nộp phạt” khá nặng. Còn tôi thì vui vẻ bảo “Mỗi lần anh phạm lỗi, em lại có mấy ngày lương”.
Nói vậy không có nghĩa tôi thực dụng "chỉ phạt tiền là xong". Phạt chỉ là cái cớ để chúng tôi nói chuyện với nhau. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, một khi còn ở bên nhau thì hãy tin tưởng, trân trọng lẫn nhau. Còn nếu một nửa kia đã có người bên ngoài thì mình có muốn giữ cũng chẳng được. Nỗi nghi ngờ chồng ngoại tình như một con quái thú, có thể lấn át mọi suy nghĩ, lý trí của chị em và gây ra hậu quả chẳng lường được.
Hơn nữa, đàn ông cũng rất mong manh và dễ dụ. Có cấm cũng chẳng được, có buộc chân cũng không xong. Chi bằng cứ thả chồng ra đi, thả chồng ra thì tâm hồn mình cũng được thả.
Chồng đi chơi, đi nhậu thì vợ con kéo nhau đi siêu thị, đi shopping thay vì nổi cơn tam bành. Thoải mái vậy rồi nếu lỡ chồng có làm điều gì quá quắt như cắt cơm ngoài dự kiến, say xỉn quắc cần câu... thì cứ vui vẻ đi, khi chồng tỉnh lại thì dùng chính sách “đánh vào đòn kinh tế”.
“Tội nhẹ” thì một tờ xanh ra đi, tội nặng thì...tùy tình hình mà “tuyên án”. Miệng cười tươi, không cáu giận nhưng tuyên án “sưu cao thuế nặng”, “tội phạm” sẽ tự nguyện nộp phạt mà không thể kêu than, oán trách số phận.
Chị em muốn hạnh phúc, hãy tự do từ trong tim. Ảnh minh họa. |
Với lại, đàn ông không thích vợ càm ràm, đa nghi. Giận gì, nghĩ gì nói ra luôn đi, xong việc là xong. Dù cáu giận đến mấy, chúng tôi vẫn giữ quan điểm không to tiếng, phải xưng hô “anh em”, “vợ chồng”, cấm được “mày tao”, “cô tôi”. Tôi thuộc tuýp người khá nóng tính, cục tính, nên thường chúng tôi giải quyết xích mích bằng cách nhắn tin với nhau.
Bằng cách đó, vợ chồng tôi không “xả” vào tai nhau những câu khó nghe trong phút thiếu kiềm chế. Ít nhất, việc nhắn tin, lựa chọn ngôn từ cũng làm giảm nhiệt cơn nóng giận. Chúng tôi có thể tâm sự với nhau đủ thứ, từ việc làm ăn, công việc, cho đến giải quyết mâu thuẫn qua những tin nhắn.
Tôi không cổ xúy việc tin chồng thái quá nhưng tôi cho rằng nên trao cho anh ấy một cơ hội. Một khi đã yêu thì yêu hết mình. Đừng giữ chặt nhau rồi nghi ngờ làm chi. Chồng quan trọng nhưng không phải là “số 1” bởi cuộc sống còn nhiều màu sắc, đam mê thú vị khác.
Tôi nghĩ phụ nữ dù tin chồng cũng nên lý trí một chút bởi nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì cuộc sống không bị sụp đổ. Phụ nữ, cần gì đâu ngoài sự vui vẻ, hạnh phúc, tự do từ con tim, phải không?
Tác giả: Khánh An
Nguồn tin: emdep.vn