|
Ngày này, năm ấy…
Mờ sáng xe hoa đến rước dâu, em chính thức rời căn nhà mình đã nương náu suốt một thời ấu thơ và tuổi trẻ. Mẹ tần ngần đứng nhìn không nói nổi câu từ biệt, bố đùa nhưng giọng có vẻ xót xa “Nuôi con gái hơn hai mươi năm mà ngày nó lấy chồng đi từ mờ sáng hệt như đi ăn trộm”. Em nhìn mọi người chộn rộn, mắt đỏ hoe. Anh nắm tay em, nói nhỏ vào tai “Có anh đây, đừng khóc”.
Ngày này, năm ấy…
Giữa những đông đúc người, giữa xập xình tiếng nhạc, em đã khóc thật nhiều. Cái cảm giác khi mình một mình ở lại một ngôi nhà mới, nhìn bố, nhìn anh em, nhìn họ hàng lặn lội từ quê đưa dâu lần lượt lên xe ra về, cảm giác cô đơn lẻ loi đến kinh khủng. Em đi theo xe, anh cũng theo xe, cuối cùng mình ngồi ở dọc đường nhìn ra cánh đồng mênh mông lúa, lặng im không nói câu gì.
Ngày này, năm ấy…
Sau khi tiệc đã tàn, khách đã về hết, em vừa mệt vừa buồn ngủ, bỏ mặc bát đũa ngổn ngang. Anh tìm em khắp nơi, cuối cùng tá hỏa phát hiện ra em đang nằm ngủ ngon lành trong phòng cưới: “Trời ơi, sao em đi ngủ giờ này?”. Sợ bố mẹ mình than phiền con dâu, anh nói dối rằng em bị đau bụng. Cái ánh mắt hốt hoảng của anh khi đó, em vẫn còn nhớ mãi.
Ngày này, năm ấy…
Bữa cơm đầu tiên nơi nhà chồng, tiếng tin nhắn vang lên. Cậu em trai nhắn tin “Cậu nhớ O quá”, tự nhiên đọc xong cổ như bị nghẹn. Đêm đó, nỗi nhớ nhà không kìm nổi bật thành tiếng khóc. Mẹ chồng hốt hoảng chạy vào hỏi làm sao mà khóc “con như vậy mẹ buồn lắm con ơi”.
Mới đó, anh nhỉ, mọi thứ như vừa mới hôm qua mà đã bảy năm rồi. Bảy năm chồng vợ với đủ cung bậc yêu thương, giận hờn, xót xa, trách móc. Bảy năm, ngày mình về với nhau, gia tài chẳng có gì ngoài bốn bàn tay trắng và một tình yêu được nuôi dưỡng suốt bảy năm trước đó.
Đã có những thời điểm công việc không như ý, có những lúc chúng ta quay quắt bởi thiếu thốn bạc tiền. Nhưng mình đã tìm cách đắp đổi qua ngày mà không than phiền, chán nản. Có những lúc anh làm em buồn, cũng có lúc em khiến anh tổn thương. Rồi mình lại nắm tay nhau, vì chặng đường còn dài thênh thang phía trước.
Thời gian đi qua, anh đã không còn lãng mạn như xưa, em cũng đã thôi mong chờ những dịu ngọt. Mỗi ngày qua đi, luôn tự nhủ mình, cố gắng lên vì nhau, vì gia đình, vì con. Và em nhận ra, chỉ cần mình thương nhau, chẳng khó khăn nào là quá lớn.
Đã có những thời điểm, câu chuyện của chúng ta, ước mơ của chúng ta chỉ là tiền. Dẫu biết tiền không mua được hạnh phúc, nhưng tiền có thể mua được nhiều thứ khiến chúng ta hạnh phúc. Đó là một chiếc xe máy mới thay thế chiếc xe cọc cạch, đó là một chiếc điều hòa để những đêm hè bớt vã mồ hôi. Tiền để có thể tặng nhau một món đồ mà không cần lăn tăn giá cả, để cho con uống sữa tốt mà không phải lo về chất lượng. Và hơn hết, tiền để có thể mua một ngôi nhà làm chốn đi về ấm áp của chúng ta.
Có những ước mơ đã trong tầm tay rồi, cũng có những thứ còn xa tầm tay với. Nhưng em đã chẳng còn thấy quan trọng nữa. Khi em nhìn thấy vợ chồng người ta cãi lộn đánh đập nhau, khi em nhìn thấy chồng người ta ngoại tình còn vợ thì ôm con nhỏ chặn xe chồng và nhân tình giữa đường mặc trời đang đổ mưa xối xả. Thì em nghĩ, thứ em cần nhất chính là sự ấm êm. Là mỗi sáng chào nhau rời khỏi nhà, là mỗi chiều cùng nhau sum vầy bên mâm cơm muộn. Là cùng nhau đi qua đêm dài mặc ngoài kia mưa gió. Có lần anh nói với em, “anh thích nhất là những đêm đang ngủ nghe ngoài trời đổ giông, cái cảm giác mình được ở trong nhà, bên cạnh những người mình thương, mặc sấm chớp ngoài kia, cái cảm giác ấy sao mà bình yên đến lạ”.
Người ta nói, muốn biết được hôn nhân có bền vững không thì phải qua năm năm đầu. Đó là khoảng thời gian người ta học cách sống chung, học cách chấp nhận nhau khi ưu nhược điểm của đối phương phơi bày trần trụi. Vượt qua được năm năm đó là người ta đủ để hiểu nhau rồi.
Nhưng, thiếu gì người sống với nhau mười năm rồi vẫn chia tay. Thiếu gì cặp vợ chồng chăn gối hai mươi năm rồi, hiểu nhau đến từng cả cái nhíu mày rồi vẫn đường ai nấy bước. Cho nên em chẳng tự hào về cái mốc khó khăn đầu tiên của hôn nhân mà mình đã vượt qua. Em vẫn cố gắng từng ngày, yêu và thương như khi mới bắt đầu, và để dành cho cả ngày sau nữa.
Ngày này, năm ấy, mình cưới nhau…
Ngày này, năm nay… em ngồi viết những dòng này chỉ để nhớ, để nhắc mình, mỗi ngày mỗi tháng, mỗi năm qua đi, thật hạnh phúc vì được cùng anh đồng hành. Em chẳng mong gì nhiều, cũng chưa từng cầu sang giàu phú quý. Chỉ cần gia đình mình cứ yêu thương nhau như thế, bình yên mà đi qua những năm rộng tháng dài.
Tác giả: Lê Giang
Nguồn tin: Báo Dân trí