Cuộc sống

Nếu đã không thuộc về, xin đừng hứa vì nhau

Đã bao giờ bạn ngủ dậy mà vẫn thấy tim mình loạn từng nhịp đập thổn thức? Là khi yêu thương đã trở thành quá vãng, là khi còn thương quá nhiều mà chẳng thuộc về… để đôi lúc mệt mỏi hay yếu lòng ta lại nhớ về nhau.

"Nhỏ ơi, con đường này đẹp nhỉ, nếu nhỏ thích thì ngày nào anh cũng sẽ chở nhỏ đi dạo qua đây, ngắm mây ngắm trời, ngắm sông ngắm nước. Nhỏ có muốn không?

-Nhưng nếu một ngày anh bỏ nhỏ mà đi thì nhỏ biết phải làm sao?

Ngốc à, anh sẽ mãi ở đây, bên cạnh nhỏ, dù cuộc sống có thay đổi thế nào. Anh hứa đấy”.

Yêu một người thật khó và để quên một người cũng chưa bao giờ là dễ dàng.

Nó và anh quen nhau đúng một năm có lẻ. Dù chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đã có những kỷ niệm đủ để nó đôi lần nhớ, đôi lần nghĩ, đôi lần mộng mị về những ngày tháng yên bình mình từng cạnh bên.

Ngày anh đến, là sau cơn mưa bất chợt đầu đông. Nó gặp anh chính trên con đường ấy, con đường mà những ngày sau nó vẫn được anh đón đưa mỗi chiều sớm tối. Chẳng phải ở đâu xa vời vợi, chỉ cần đi bên cạnh nhau dạo quanh phố phường đông đúc, chỉ cần nhìn nhau với những cái nắm tay thật chặt cũng đủ tin yêu quá đỗi ngọt ngào.

Phải nói, anh là duy nhất khiến nó bị khuất phục ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh đánh thức những rộn ràng ẩn sâu trong tim nó mà trước đó chưa ai đã từng. Từ khi có anh, nó thấy cuộc đời thêm thú vị, chỉ đơn giản là những câu chuyện thường ngày, nhưng bên anh, nó có cảm giác yên bình đến lạ.

Thế rồi anh đi, vì khoảng cách dần xa anh không thể kề cạnh bên nó để ủi an như ngày những xưa cũ. Anh đi, mọi thứ thay đổi và rồi lòng người cũng đổi thay. Trước kia, nó đã từng tin tình yêu là mãi mãi, nhưng không, còn có quá nhiều thứ để tin mà không phải là tình yêu. Rằng, anh của ngày hôm nay đã khác xưa, và cả nó cũng vậy.

Cứ thế, tình cảm nhạt nhòa từ lúc nào chẳng hay, chẳng lý do, chẳng một lời cặn kẽ. Rồi đến một ngày, nó chủ động rời xa anh, bởi lẽ, chỉ hiểu đơn giản là duyên đã hết thì vá víu cũng chỉ làm khổ nhau hơn. Lúc đó, nó đã phải dằn lòng can đảm để không gục ngã, để không tổn thương bởi sợ quá khứ lại ùa về.

Cảm ơn anh vì những ngày tháng yên bình, dù là rất mỏng manh…

May thay, nó đã can trường bước đi những bước đúng đắn trong cuộc đời nó, để rồi nó chẳng còn gì để hối tiếc. Nó đang hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, với người đến sau, người có thể lo cho nó một cuộc sống đủ đầy, an ấm. Thế là đủ, sao phải trông mong gì nhiều ở những thứ viển vông.

Giờ nghĩ lại, đôi lúc cảm thấy thầm thương, rằng đã có những ngày tháng mong manh đến thế. Nhưng cuộc đời mà, ai chẳng đã từng có người đến, người đi và cả người ở lại, bên ta. Yêu một người thật khó và để quên một người cũng chưa bao giờ là dễ dàng. Để rồi cả những năm tháng về sau, nó vẫn chẳng thể quên được, dù tất cả chỉ còn là kỷ niệm.

Lạ một nỗi, nhiều người cứ gào lên là phải cố quên đi một người từng là tất cả. Thực tế thì chắc chẳng thể quên đâu. Bởi yêu mà! Yêu có bao giờ là sai, có bao giờ là giả dối. Và tại sao phải cố quên đi những ân tình mà năm tháng đã tặng ban.

Tình yêu cũng giống như những nốt trầm trong cuộc sống, mênh mông, dài rộng. Cuộc sống còn có những miền nhớ chẳng thể gọi thành tên và cả những niềm thương vẫn luôn tồn tại. Bởi con tim luôn có lý lẽ riêng của nó, dù chỉ là những phút giây bất chợt, những mộng tưởng dại khờ.

Chỉ có điều, giá như ngày đó anh đừng hứa, dù bất kể vì một điều gì, đừng nhẹ nhàng bằng những dịu ngọt đầu môi thì con tim đã thôi mải miết đi kiếm tìm câu trả lời của riêng nó. Và nếu đã không thể giữ được lời thề, thì xin ai đó đừng hứa sẽ vì nhau.

Cảm ơn anh, cảm ơn những ngày tháng yên bình, dù là rất mỏng manh…

Tác giả: Nga Quỳnh

Nguồn tin: Báo Người đưa tin

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP