Năm vừa rồi cả nhà vẫn phải đi ở trọ, đến tháng vẫn phải ngồi chia lương cho các khoản tiền nhà, tiền điện nước, tiền học cho con, tiền sinh hoạt hàng ngày, tiền tiết kiệm…Và có lẽ năm mới đến mọi việc sẽ vẫn như thế.
Một năm đã qua, đi đâu ai cũng hỏi “bao giờ thì sinh thêm đứa nữa?”, “Đẻ đi cho chúng có chị có em”, “đẻ đi không già đấy”. Cảm giác như người ngoài sốt ruột hơn cả mình. Nhà đông con, dĩ nhiên là vui. Nhưng sinh con đâu chỉ để cho vui mà còn phải nuôi dạy chúng thật tốt, chăm nom chúng thật đủ đầy. Bản thân mình thấy chưa thực sự sẵn sàng nên không vội.
Một năm đi qua, thực sự chẳng có gì mới cả. Công việc vẫn thế, tình cảm vẫn thế. Nếu có khác chỉ là già thêm một tuổi. Già đủ để bình thản lắng nghe con tim mình muốn gì. Già đủ để không còn thấy ý kiến trái chiều là đỏ mặt tranh cãi, đủ để nhẹ mỉm cười khi nghe một lời chê bai, đủ để không còn tức giận hơn thua khi bị ai đó đặt điều đả kích.
Một năm với đủ cả những niềm vui, nỗi buồn, lo âu, trăn trở. Nhưng sau tất cả là nhìn đâu cũng có những yêu thương. Yêu thương từ mẹ cha, từ anh em, từ gia đình, bạn bè và cả những người xa lạ. Một dòng trạng thái buồn vu vơ trên mạng xã hội cũng nhận về rất nhiều những thăm hỏi, sẻ chia. Chỉ vậy thôi để nhận ra rằng chúng ta chẳng hề vô tình lướt qua nhau dẫu mỗi người ai cũng nhiều những âu lo bận rộn.
Vài hôm trước cô bạn học thời cấp ba chia sẻ một câu chuyện buồn trên trang cá nhân. Chị gái bạn mới qua đời do biến chứng thai sản. Chị ra đi, để lại hai đứa con, đứa đầu chưa kịp lên hai, đứa sau mới một tuần tuổi và người chồng trẻ đang khổ đau vì cú sốc quá lớn trong đời.
Chứng kiến những nỗi đau của người để thấy rằng điều đáng sợ nhất trong cõi này không phải là thiếu thốn bạc tiền, không phải là lọc lừa phụ bạc mà ấy là sự mất mát khi mất đi những người mình thương yêu. Sự mất mát mà dù tháng năm có đi qua, mọi thứ có thể nguôi ngoai nhưng không thể nào khỏa lấp cho đủ đầy như cũ.
Mỗi người có cho mình một con đường đi, một lựa chọn sống. Tôi cũng như bao người, có những niềm vui và nỗi buồn riêng. Có những thời điểm tâm trạng bâng khuâng nhẹ nhàng tựa mây bay, cũng có những ngày nỗi lo lắng sợ hãi ập về khiến tâm can nặng nề như đeo đá. Khóc chán rồi cũng phải tự vỗ về mình, rằng ai cũng có lúc hạnh phúc lúc khổ đau, chẳng qua ta đã chú ý quá nhiều đến nỗi buồn mà quên đi những lúc sướng vui hồ hởi.
Và lạ thay, những khó khăn trong đời khiến bản thân tôi mạnh mẽ thêm một chút. Những vấp ngã trong đời khiến tôi biết cẩn trọng trong những bước đi dẫu đôi khi có e dè, nản chí. Mọi thứ diễn ra trong cuộc đời chẳng hề đơn giản, nhưng cũng không phải là nút thắt không thể cởi buông. Chỉ cần ta cứ bình tĩnh mà sống, mà yêu, mà vững vàng đi qua những ngày giông gió.
Đôi khi chúng ta vẫn ước “ước gì thời gian quay trở lại” để ta có thể sửa những lỗi lầm, để ta đừng làm tổn thương những người ta yêu, và rộng lượng với cả những lỗi lầm của người khác. Ước để biết rằng có những thứ trong đời mãi mãi chỉ có thể ước mà thôi, để thận trọng hơn ngay cả trong yêu ghét ở đời.
Ngày cứ nối ngày qua đi, tháng năm cứ nối đuôi nhau chảy mãi. Hết năm này lại sang năm khác, qua mùa đông lại đến mùa xuân. Một vòng tuần hoàn cứ lặp lại thế thôi mà cuối năm nào cũng có những bâng khuâng chộn rộn. Lòng hân hoan khó tả khi nghe một ca khúc xuân, khi thấy cảnh gia đình đoàn viên, khi nghe tiếng ai đó hỏi han nhau ngày nào về quê ăn tết…
|
Những ngày cuối năm, người ta vội vàng hơn mà cũng dịu dàng hơn. Dù buồn dù vui thì cũng sắp hết một năm rồi. Những giận hờn buồn tủi, những mất mát đắng cay, những thất bại nhọc nhằn thôi gửi năm cũ để nó mang về quá khứ.
Cuối năm, ngồi dọn lại căn phòng, bỏ hết đi những thứ không còn dùng đến. Giá như chúng ta cũng có thể dọn dẹp cõi lòng, vứt bỏ đi những phiền muộn như khi ta dọn phòng thì tốt biết bao nhiêu.
Sắp năm mới rồi, ngồi nhìn lại những ngày đã cũ là để thắp lửa cho những hi vọng và niềm tin vào ngày mai. Thời tiết dù nắng hay mưa, dù ấm áp hay lạnh giá cỡ nào thì xuân về hoa đào vẫn nở. Chẳng ích gì khi cứ hoài niệm về những ngày đã qua và hối tiếc vì những điều đã không làm lại được.
Năm mới, chẳng mong cầu điều gì to tát, chỉ cầu hai chữ an yên cho bản thân mình, cho những người thương yêu và cho tất cả. Ngày đã mới, năm đã mới, chẳng lý do gì lòng cứ vướng bận những cũ xưa. Hãy gói ghém lại những nỗi buồn và cất nó vào dĩ vãng.
Năm cũ sắp qua rồi, hít một hơi thật sâu, thở ra thật nhẹ nhàng, sẵn sàng đón chào năm mới, sẵn sàng đón nhận niềm vui và tất nhiên là cả những nỗi buồn.
Tác giả: Lê Giang
Nguồn tin: Báo Dân trí