Một năm trước tôi quen anh, người đàn ông nước ngoài đi du lịch Việt Nam tại một quán bar nơi tôi làm việc. Tôi nảy sinh tình cảm với anh rất nhanh, chỉ sau vài ngày gặp gỡ. Tôi tin chắc đó là tình yêu thực sự vì người nôn nao và dường như có luồng điện xẹt chạy khắp cơ thể khi tiếp xúc với anh. Thế nhưng tôi lại trốn tránh, không muốn gần anh quá nhiều vì còn bận đi kiếm tiền. Tôi dịch sách, vào quán bar làm chỉ để phong phú thêm vốn tiếng Anh. Gặp anh, tôi mặc cảm bản thân và giấu đi mọi cảm xúc của mình, có điều tôi đoán được anh nhận ra tình cảm của tôi.
Ảnh minh họa. |
Ngày cuối ở Việt Nam, anh đã mở một bài hát trong quán để tỏ tình với tôi. Tôi e ngại nên ngó lơ và né không lại gần anh. Đến cuối giờ anh mời tôi lại uống nước, tôi cầm ly nước uống cạn sạch, nó giống như một kiểu hành động đuổi anh ấy đi. Tôi đã chạy trốn và đánh lừa mọi cảm xúc của mình một cách ngu ngốc như thế. Anh đứng dậy, chào mọi người trong quán. Khi đến gần chào tôi, anh ôm và không nói một câu gì, tôi đứng thinh lặng để tuột qua giây phút ấy mà không biết níu kéo anh lại. Rồi anh đi, tôi định buông xuôi, vô trách nhiệm để mặc mình và người mình yêu tự chịu đựng đau đớn như thế. 3 tháng sau, cảm thấy vô cùng day dứt, tôi tìm cách liên lạc và nói tình cảm của mình cho anh. Thế nhưng anh lặng im không một lời hồi đáp dù tôi nhắn rất nhiều tin. Anh chắc đã giận tôi lắm. Tôi thấy vô cùng suy sụp, cố đứng dậy.
Một năm ngày chúng tôi gặp nhau, trang cá nhân của anh để hình ảnh chúng tôi chụp chung với một người bạn. Tôi biết chắc anh vẫn chưa thể quên tôi nhưng có điều anh chẳng muốn liên lạc với tôi nữa. Tôi phải làm sao để níu lại tình cảm của anh đây? Trong lòng tôi một năm qua chẳng ngày nào thôi nhớ đến anh.
Tác giả: Nhung
Nguồn tin: ngoisao.net