Yêu nhau từ thời còn đi học, lại gần nhà, Hoa được xem là đôi thanh mai trúc mã với Tuấn. Đến khi cả hai đến tuổi dựng vợ, gả chồng thì hai nhà kết thông gia. Lấy nhau được một thời gian, gia đình Tuấn gom góp tiền cho anh xuất khẩu lao động ra nước ngoài để trang trải nợ nần, giúp gia đình khấm khá hơn.
Chẳng có nỗi buồn nào hơn nỗi buồn của vợ chồng son phải sống xa nhau, họ như đôi chim sẻ bị chia cắt hai phương trời khác biệt. Vừa thương chồng đi làm xa, vừa mong nhớ những ngày được trở về đoàn tụ.
Hơn 3 năm trời trôi qua, Hoa vừa làm công ty vừa chăm nom bố mẹ chồng, đối nội, đối ngoại vẹn toàn trước sau không một lời chê trách. Tuấn ở phương xa vì sự hy sinh của vợ lại càng cố gắng hơn mỗi ngày. Không đẹp trai, nhà giàu nhưng anh được cái chăm chỉ làm lụng, hàng tháng gửi hết tiền tích cóp được về cho vợ.
Đối với anh, anh mệt mỏi cũng được, chịu khổ cũng được nhưng không được để vợ mình khổ, lấy được Hoa là hạnh phúc lớn nhất đời anh. Có một người sẵn sàng yêu và chờ đợi anh như thế, anh thấy mình vô cùng may mắn.
Chưa năm nào anh tặng vợ hoa và chocolate ngày Valentine. |
Nhớ những năm còn yêu nhau, mỗi dịp Valentine đến, Tuấn lại dẫn Hoa đi chơi, tiền không có nhiều, đôi khi cả hai chỉ chạy xe vào thành phố ngắm đêm xuống rồi ăn những thứ đồ ăn vặt ven đường. Chưa năm nào anh tặng Hoa được hoa và những thanh chocolate ngọt lịm kèm những lời yêu thương mùi mẫn.
Hoa đương nhiên không đòi hỏi, cũng không trách anh. Nhưng anh biết, Hoa cũng giống như những cô gái tuổi đôi mươi khác. Thích tình yêu lãng mạn, ngọt ngào, Valentine cô gái nào cũng muốn mình được trân trọng.
Lúc trước chưa có điều kiện, anh có thể không mua được những thứ xa xỉ cho Hoa. Đến khi đi làm có kinh tế rồi, anh lại xa Hoa biền biệt mấy năm. Nghĩ tới bạn gái, anh đã có chút xót thầm, trong trái tim muốn chạy ngay tới bên Hoa, ôm Hoa vào lòng cho thỏa nỗi ước mong.
Valentine năm nay lại đúng vào dịp Tết, anh gọi về, Hoa vẫn mỉm cười vui vẻ nói rằng cả nhà đều ổn. Anh cứ yên tâm làm rồi năm sau về nhà với Hoa. Hoa bận làm thêm dịp Tết để có tiền mua thuốc cho mẹ. Mọi việc Hoa đều quản tốt, anh không cần lo lắng quá nhiều.
Điện thoại bên kia tắt máy, anh bần thần nhìn lên trần nhà. Tết này là Tết thứ ba, anh đã có thể về phép thăm nhà. Anh có thể về thay vì ở lại. Anh nhớ nhà, nhớ vợ, nhớ cả quê hương. Nghĩ vậy anh đi đặt vé máy bay về nước, trong lòng thấp thỏm không yên.
Chồng sẽ chẳng biết được rằng, món quà lớn nhất là "trở về" |
Vợ anh giờ này ở nhà cũng đã đang đón Tết bên nhà chồng, nhà ngoại. Anh thèm cảm giác được ăn một bữa cơm sum họp, thèm cảm giác được nhìn vào ánh mắt của vợ mình.
Dù đã qua Valentine đến 2 ngày, không báo trước, Hoa đang lúi húi trong bếp thì có một giọng nói khẽ khàng vang lên, gọi nhỏ: “Vợ!”
Hoa quay lại, thấy anh đang đứng ngay trước mặt với một bó hoa hồng và nụ cười rạng rỡ. Chẳng có điều gì làm chị hạnh phúc hơn sự xuất hiện của chồng bất ngờ. Sau những giây phút bất ngờ ấy, anh ôm lấy Hoa rồi thì thầm khẽ.
“Anh biết em thích ngày Valentine được tặng hoa hồng và chocolate, bao nhiêu năm rồi anh chưa có cơ hội làm điều đó. Năm nay anh không muốn làm em buồn dù đó là Valentine muộn”. Nghe chồng nói vậy, mắt Hoa rơm rớm nước. Hoa thì thầm: “Valentine dù muộn, em không cần chocolate, em không cần hoa hồng, em chỉ cần anh!”.
Nói rồi chị siết chặt vòng tay của mình hơn. Đối với Hoa lúc đó, món quà ý nghĩa nhất ngày Valentine muộn và cũng là Tết này chính là sự trở về của chồng chứ không phải những món quà ngoài kia mà bao người mong đợi. Món quà duy nhất mang tên: “chồng!”
Tác giả: Linh Lan
Nguồn tin: emdep.vn