Nhiều ngày nay, tôi phân vân không biết tâm sự câu chuyện của mình với ai. Bố mẹ mất sớm, tôi sống với chú ruột trong cảnh ghẻ lạnh. Từ bé một mình tôi đối diện với nghiệt ngã của cuộc đời.
Trưởng thành, ra Hà Nội học tập và lập nghiệp, tôi ít về quê vì mang nặng nỗi đau thuở thiếu thời.
Nhờ kiên trì và tinh thần cầu tiến, tôi cũng có chỗ đứng vững vàng, làm trưởng phòng kinh doanh của công ty lớn. Năm 30 tuổi, tôi đồng ý nhận lời cầu hôn của Tiến, giám đốc công ty thiết kế.
Anh cũng mồ côi, bị họ hàng chối bỏ. May có vợ chồng người bạn thân của bố dang tay đón nhận, nuôi dưỡng. Họ làm giấy tờ trở thành bố mẹ nuôi của Tiến.
Cả hai có sự độc lập về kinh tế nên khi kết hôn, chúng tôi khá thoải mái. Hai vợ chồng chung tiền mua lại căn biệt thự liền kề của bạn chồng.
Ảnh: B.N |
Sau cưới, tôi mang thai, sinh được cậu con trai trắng trẻo, giống bố như tạc. Bạn bè còn hay trêu, tôi mang phận đẻ thuê.
Năm đầu hôn nhân, mọi thứ trôi qua êm đềm. Chồng tôi không thuộc mẫu đàn ông lãng mạn, bay bổng, tính cách có phần cứng nhắc, thường không khéo léo trong ứng xử với phụ nữ nhưng anh chăm sóc vợ con ân cần, bao nhiêu việc nhà, đều giành làm hết.
Tháng trước, chồng đi công tác, con trai hơi sốt, anh nhờ cô hàng xóm tên Thư để ý giúp, có gì qua hỗ trợ hai mẹ con. Cô vui vẻ nhận lời. Thư dọn về đây trước gia đình tôi vài tháng nhưng ít giao lưu với ai.
Hàng xóm của tôi còn trẻ, sở hữu thân hình bốc lửa. Vài lần, đứng trên ban công tầng 2 nhìn xuống, tôi còn ngượng chín mặt khi thấy cô mặc mỗi chiếc váy mỏng manh, ngắn cũn tập thể dục trong sân.
Nhưng điều tôi không ngờ đến nhất là ông chồng nổi tiếng khô khan của mình lại là nhân tình của cô.
Nhân dịp sinh nhật 1 tuổi của con trai, hai vợ chồng lên kế hoạch tổ chức ở nhà, mời bạn bè thân thiết cùng một số đồng nghiệp. Khách khứa đến chơi đều trầm trồ khen ngợi hai vợ chồng có óc thẩm mỹ, bài trí tinh tế.
Khi bữa tiệc đang rôm rả, chồng tôi bỗng mất hút, điện thoại vẫn để trên bàn làm việc. Tôi đoán chồng chạy ra cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá nên không bận tâm nữa.
Con trai quấy, dỗ kiểu gì thằng bé cũng không nín, tôi đành đưa con ra sân dạo cho thoáng. Đúng lúc, tôi bắt gặp chồng mình bước ra từ cổng nhà hàng xóm. Thư đứng mở cổng, mặc mỗi bộ áo ngủ hớ hênh.
Mặt không chút biến sắc, chồng tôi giải thích nhà Thư chập điện, vừa nhờ anh xem giúp. Tôi vui vẻ như không có gì xảy ra, giục chồng về nhanh kẻo khách đợi lâu.
Đêm đến, tôi trằn trọc mất ngủ vì nghĩ lại thái độ khác lạ của hai người, nhất là ánh mắt tình tứ. Bằng linh tính của mình, tôi nghi ngờ họ có vấn đề tình cảm trên mức tình làng, nghĩa xóm.
Sau một ngày mệt nhoài tiếp khách, chồng tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi rón rén sang phòng làm việc, mở máy tính của chồng ra kiểm tra nhưng không có dấu hiệu gì mờ ám.
Trong đó chỉ có tài liệu làm việc, bản vẽ thiết kế và ảnh vợ con. Trang cá nhân facebook cũng vậy. Cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều, hiểu lầm chồng, tôi lặng lẽ quay lại phòng đi ngủ.
Sáng hôm sau, hai mẹ con dậy muộn, chồng tôi để lại mẩu giấy nhắn bay vào Cần Thơ triển khai dự án mới. Chuyến đi kéo dài 1 tuần. Anh cẩn thận chuẩn bị cho vợ bữa sáng ngon lành với trứng, pa tê và sữa tươi.
Tôi khẽ mỉm cười trước sự chu đáo của anh. Đưa tay mở cửa ban công, tôi ngó sang nhà Thư. Hôm nay, có vẻ cô ấy cũng đi đâu từ sớm, không thấy ra sân tập thể dục như mọi ngày.
Suốt thời gian chồng tôi vắng nhà, anh ít khi gọi điện về. Thi thoảng nhắn cho vợ cái tin, hỏi han tình hình. Quen với tính cách của anh, tôi chẳng bao giờ trách cứ.
Thế nhưng, sáng chủ nhật đẩy xe cho con đi dạo, tôi gặp bà giúp việc nhà Thư. Bà niềm nở cười, còn hỏi xem bao giờ chồng tôi về.
'Đợt này anh nhà cô bận nhỉ? Hôm trước anh ấy đón cô Thư nhà tôi ra sân bay, nghe cô Thư báo đi hai ngày, mà giờ hết tuần rồi vẫn chưa về', bà giúp việc nhà Thư buột miệng tiết lộ.
Nghe người phụ nữ lớn tuổi nói, tai tôi ù đi, xây xẩm cả mặt mày. Chẳng lẽ, chuyến công tác này, chồng tôi đi cùng cô hàng xóm?
Biết mình vừa nói hớ, bà giúp việc vội quay vào nhà. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại gọi chồng, kiểm tra xem bao giờ anh về. Anh bảo đang chuẩn bị lên máy bay. Đón chồng trở về, lòng tôi nặng trĩu. Không biết nên làm thế nào, hỏi chồng cho ra nhẽ hay bơ đi mà sống nữa.
Cho đến một lần, tôi phát hiện chồng tỉnh giấc vào 2 giờ sáng, cầm điện thoại, nhẹ nhàng rời khỏi nhà. Bí mật đi theo, tôi chứng kiến anh biến mất sau cánh cổng nhà Thư.
Tôi thức trắng, đợi anh. Tiếng kim đồng hồ điểm nhích từng giây, khiến lòng tôi càng thêm bối rối.
Tôi xuống nhà, ngồi chờ sẵn ở cổng. Ngay khi chồng vừa bước vào, tôi hỏi dồn dập: 'Đêm qua ngủ nhà Thư thoải mái không anh? Em đợi anh từ lúc 2 giờ'.
Chồng tôi vẫn cố bao biện: 'Anh chạy thể dục vài vòng. Em nói linh tinh quá'.
'Em chứng kiến tất cả rồi, chỉ đợi anh thú nhận thôi', tôi đáp.
Ngay sau đó, tôi yêu cầu chồng thẳng thắn nói chuyện với mình. Bị vợ dồn ép, cuối cùng chồng tôi cũng thừa nhận mối tình vụng trộm với cô hàng xóm.
Chồng liên tục xin lỗi, anh kể thời gian tôi mang bầu, sinh con phải kiêng cữ lâu, anh cảm thấy khó chịu. Ban đầu, Thư tấn công trước, anh định 'đổi gió' một lần cho vui nhưng càng ngày càng bén lửa, không lỡ dứt ra. Đau đớn hơn, chồng tôi thừa nhận đã yêu Thư rất nhiều. Chuyến đi vừa qua là họ đi du lịch chứ không phải công tác.
Giờ mọi thứ bị phát giác, anh xin tôi cho thêm thời gian để suy nghĩ, xem chọn tôi hay cô ấy.
Không chấp nhận cảnh bị lừa dối trắng trợn và suy nghĩ ích kỷ của chồng, tôi đề nghị ly hôn ngay lập tức, con sẽ do tôi nuôi dưỡng.
Những tưởng cuộc đời buồn tủi của mình có người chia ngọt, sẻ bùi. Vậy mà, giờ tôi phải loay hoay một mình với nỗi đau...
Tác giả: H.Đ
Nguồn tin: Báo VietNamNet