Cuộc sống

Lúc cãi nhau vì ống tiết kiệm bị đập vỡ, vợ nói một câu khiến tôi đau hơn cả dao đâm!

Tôi choáng váng, gần như đứng không vững khi nghe được những lời đó từ vợ. Quá tức giận, tôi tát thẳng vào mặt vợ. Nhưng vợ tôi lại bù lu bù loa khiến hàng xóm chạy sang tưởng có án mạng.

Tôi viết những dòng này khi vừa trải qua cuộc nhắn tin cãi nhau với vợ trên điện thoại. Tôi quyết định buông xuôi. Nhưng làm đàn ông mà để gia đình tan vỡ thì quá bất lực song có lẽ số phận phải vậy, đành chấp nhận để đứt gánh giữa đường. Bởi cho đến bây giờ, tôi cũng chẳng lý giải nổi vợ tôi biết suy nghĩ hay không và suy nghĩ như thế nào. Cô ấy gần 30 tuổi đầu chứ đâu phải trẻ con nữa...

Tôi và vợ bắt đầu cuộc sống hôn nhân sau một đám cưới như mơ. Trước đó, hai đứa cũng quen nhau qua mối lái, tìm hiểu vài ba tháng rồi quyết định tổ chức đám cưới. Cho đến bây giờ tôi mới nhận thấy, cái gì nhanh đến sẽ nhanh đi. Trong chuyện tình cảm cũng vậy, yêu nhanh, không tìm hiểu kỹ có thể dẫn đến kết cục hôm nay.

Tôi chẳng muốn kể xấu vợ làm gì nhưng hai vợ chồng khác nhau hoàn toàn về tính cách. Tôi là người hiền lành, nhún nhường, thậm chí luôn làm lành trước mọi chuyện. Vợ tôi lại không như vậy.

Cô ấy được nuông chiều từ bé, nhìn người bằng nửa con mắt. Vì vậy, bản thân chỉ thích ăn ngon, mặc đẹp, chẳng muốn nhấc tay động chân vào bất cứ chuyện gì. Có lẽ do việc được quan tâm, chăm sóc quá mức mà cô ấy chẳng bao giờ suy nghĩ cho chồng, để ý cảm xúc của tôi thế nào và đôi khi còn hỗn láo. Ngoài ra, cô ấy có vẻ không quan tâm nhà chồng, chỉ nghĩ cho bản thân và cũng chẳng nghĩ gì đến chuyện sinh con đẻ cái.

Sau 2 năm cưới nhau, gia sản của vợ chồng tôi chẳng có gì ngoài gian nhà đi thuê chật chội. Bao nhiêu tiền lương hàng tháng được tôi đưa gần hết cho vợ nhưng cô ấy vẫn chưa hài lòng. Mặc dù đã có gia đình nhưng vợ tôi chẳng biết tiết kiệm. Có bao nhiêu tiền đổ vào mua sắm quần áo, du lịch, tiệc tùng với bạn bè...

Có những hôm tôi đi làm về muộn, vợ chẳng thèm hỏi no hay đói, muốn ăn gì không. Tiền tôi đưa để chi tiêu nhưng không hiểu vợ tôi dùng vào việc gì mà tháng nào cũng hết sạch.

Mới đây, tôi tình cờ phát hiện tiền tiết kiệm được để trong lợn đất đã không cánh mà bay. Tôi gặng hỏi thì vợ thú nhận đã đập để lấy tiền.

Tôi ngớ người, giận lắm nhưng đành nén lại. Khi không chịu đựng được, tôi khuyên vợ nên biết tiết kiệm để còn lo cho con cái và cuộc sống sau này. Chưa kể cuộc sống còn nhiều bất trắc không lường trước. Vợ tôi vẫn tưng tửng như không nghe thấy gì...

Đêm đó, vợ chồng tôi cãi vã. Tôi vẫn muốn giữ thể diện với hàng xóm nên bình tĩnh. Còn vợ tôi hét ầm ĩ, chửi bới, xưng mày tao... Tôi sốc nhưng vẫn cố nhịn.

Sáng hôm sau, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ lắng xuống và cố gắng làm lạnh. Tuy nhiên, không như những lần trước, lần này vợ tôi chỉ thẳng vào mặt: "Anh xem lại bản thân mình đi, có đáng măt làm thằng đàn ông không. Lúc nào cũng xin lỗi, lúc nào cũng cúi gập đầu trước tôi, rúm ró... Tôi thấy anh là đồ hèn".

Tôi nghe được vậy, chỉ muốn xông vào tát thẳng vào mặt vợ nhưng tôi vẫn cố kìm nèn. Tôi chỉ nhỏ nhẹ nói: "Vợ chồng có gì nói chuyện thẳng thắn chứ không phải thằng này, con nọ, hay đồ này đồ kia... Mai này em còn làm mẹ của con chúng ta nữa đấy".

Vợ tôi được đà lần tới nói thẳng vào mặt tôi: "Tôi không bao giờ muốn có con với anh hiểu chưa. Con cái là thứ ràng buộc vợ chồng. Cho nên tôi sẽ phải khôn ngoan để không có con rồi có ngày tự cắt đứt cuộc hôn nhân tẻ nhạt này... Anh thích tự đi mà đẻ".

Tôi choáng váng, gần như đứng không vững khi nghe được những lời đó từ vợ. Quá tức giận, tôi tát thẳng vào mặt vợ. Nhưng vợ tôi lại bù lu bù loa khiến hàng xóm chạy sang tưởng có án mạng.

Khi hàng xóm về, tôi ngồi xuống ghế với tâm trạng tức giận cực độ. Vợ tôi trước khi ra khỏi nhà còn ngoái đầu lại: "Anh khiến tôi thấy chán nản. Anh luôn là người tỏ ra dại khờ trước mặt tôi, chẳng làm được cái gì nên hồn".

Tôi định chạy theo để cho vợ biết thế nào là sự hỗn láo, nhưng may mắn là vẫn kiềm chế được. Cho đến mấy ngày hôm sau, hai vợ chồng về nhà không nói với nhau câu nào. Căn bếp nguội ngắt, căn nhà u ám... Vợ tôi đi ăn ở bên ngoài về rất muộn, còn tôi ăn uống qua quýt rồi tha thẩn cà phê cho bớt những suy nghĩ chán nản.

Tôi suy nghĩ nhiều đêm liền về việc có nên chấm dứt cuộc hôn nhân này không. Tôi tiếc nuối những cố gắng vun đắp của bản thân và muốn dần dần thay đổi tính cách của vợ. Nhưng có lẽ đây là điều cực khó, bởi "non sông khó đổi, bản tính khó dời". Nếu chấp nhận níu kéo, cuộc hôn nhân này có thể vỡ tan bất cứ lúc nào khi đã có dấu hiệu rạn nứt này. Tôi rất khó nghĩ và đưa ra quyết định lúc này...

Tác giả: Đ.P

Nguồn tin: emdep.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP