Pháp luật

Lá thư gửi mẹ đẫm nước mắt của nữ phạm nhân sa ngã vào con đường buôn “hàng trắng”

Những giọt nước mắt ăn năn, hối cải là minh chứng sâu sắc về tính thiện tồn tại trong con người tôi. Và tình mẹ chính là một nguồn động lực lớn lao để khơi sáng, đánh thức thiện lương trong tâm hồn đứa con lạc lối như tôi.

Lầm đường lạc lối

Mẹ yêu của con, đêm nay con thật buồn và nhớ mẹ. Con nhớ ngày còn nhỏ mẹ yêu thương, chăm sóc cho con, luôn dành cho con những gì tốt đẹp nhất. Con đã là niềm tự hào của mẹ khi còn nhỏ, ngày ấy mẹ hạnh phúc biết bao khi ai cũng khen con gái mẹ xinh xắn, chăm ngoan và học giỏi.

Cái ngày đó chẳng được bao lâu khi con gái mẹ lớn lên theo lũ bạn xấu đua đòi ăn chơi. Đến giờ này con vẫn không quên lần đầu tiên con bỏ nhà đi, mẹ đã đi tìm và khóc. Mẹ lang thang trong đêm như hóa điên hóa dại, vừa đi vừa khóc gọi tên con, chẳng hiểu sao lúc đó con lại lạnh lùng đến vậy, con trốn mãi không chịu ra. Sau này còn có biết bao nhiêu là chuyện con khiến mẹ phải buồn nữa.

Mẹ muốn con trở thành cô giáo thì con lại đi buôn hàng quốc cấm, mẹ muốn con yên phận lấy chồng tử tế thì con lại chống đối bằng cách lấy một người nghiện, một người mà con không yêu… Mẹ đã luôn bên con ngay cả khi con sai. Mẹ lặng lẽ, âm thầm sửa sai cho con, dùng tình cảm để hướng con tới con đường chính đạo.

Nhưng bản tính con ham chơi, con bỏ qua và quên đi tất cả để rồi đến một ngày con bị bắt và tuyên án 20 năm. Mẹ đau khổ gục ngã. Gần 2 năm con bị tạm giam là gần 2 năm mẹ mất ăn mất ngủ, mẹ gầy đi nhiều và cũng có nhiều nếp nhăn.

Lòng con đau nhói

Ngày xử án là ngày đầu tiên con gặp mẹ sau 2 năm xa cách. Mẹ không mắng, không giận, chỉ ôm con khóc. Lòng con đau nhói, con đã ân hận và thương mẹ biết nhường nào.

Khi xe thùng trở con về trại giam, mẹ chạy theo, khóc và gọi tên con, bóng mẹ xiêu vẹo nhỏ dần trong đám đông. Lúc đó con đã khóc nhiều lắm, con sợ mẹ ngã không ai đỡ, con sợ mẹ mãi chạy theo con rồi xảy ra chuyện gì thì con biết làm sao? Lúc đó con thầm ước giá như được làm lại, con sẽ không khiến mẹ đau lòng đến vậy. Con sai rồi, con làm khổ mẹ quá rồi mẹ ơi.

Ngày đầu tiên con được mẹ lên đi thăm là một ngày mưa như trút nước. Nhìn mẹ cầm điện thoại, tay run lên vì lạnh mà con nghẹn lời. Mẹ cũng chẳng nói được điều gì.

Mẹ ơi! con sai rồi, con đáng bị trừng phạt. Mưa lạnh quá, mẹ cũng đang lạnh lắm phải không? Mưa mỗi lúc một to hơn, không biết mẹ đã về chưa hay vẫn còn đứng giữa trời mưa nhìn theo con qua cánh cửa nhà giam đã lạnh lùng kép lại? Con chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể đi trong mưa để được lạnh một phần cái lạnh của mẹ, được đau cùng mẹ. Không còn đòn roi mẹ đánh, không còn lời mẹ mắng…, sao tự dưng con ước ao được mẹ đánh đòn, như vậy con sẽ bớt đau khổ và ân hận hơn.

28/12/2009, con đi trại rồi, cách quê hương Sơn La của chúng ta gần 400 cây số, thế nhưng mẹ chẳng ngại xa xôi vẫn lên thăm con. Nghe cán bộ gọi con đi thăm gặp, con vui mừng lắm, con đi như chạy ra nhà thăm gặp nhưng… khi đi vui mừng bao nhiêu thì con lại đau đớn bấy nhiêu khi nhìn thấy mẹ. Mẹ của con đây rồi, mẹ gầy và đen đi nhiều quá.

Mẹ kể, mẹ đã chờ 4 giờ đồng hồ để được gặp con. Ở đây hoang vu và lạ lẫm, mẹ không tìm được chốn nghỉ chân và ăn cơm nên ngồi ngoài cổng trại chờ và ăn bánh mì thay cơm. Nhìn ra ngoài sân nắng, nước mắt con trào ra, vậy là mẹ của con đã phải nắng suốt 4 giờ để chờ gặp con, cả ngày chỉ có mẩu bánh mì lót dạ. Mẹ bảo con đừng khóc, mẹ không sao đâu, gặp được con là mẹ vui rồi.

Bức tâm thư của nữ phạm nhân

Mẹ cứ nhìn ngắm con và bảo con đặt tay lên tấm lưới mắt cáo ngăn cách giữa hai mẹ con để mẹ hôn lên cái bàn tay nhỏ xíu mà mẹ đã sinh ra. Cán bộ trại giam nhìn mẹ thương quá, lại cho con thò tay qua ô cửa nhận quà để mẹ nắm, mẹ hôn. Mẹ cắn ngón tay con, nước mắt mẹ rơi ướt cả tay con. Con không thấy đau, chỉ thấy ấm áp vô cùng.

Lần nào gặp con mẹ cũng khóc, mẹ nói mẹ nhớ con, mẹ luôn động viên con cải tạo tốt và nói mẹ chờ đón con về. Tình thương của mẹ đã thức tỉnh con, con đã biết lỗi và ân hận vô cùng nhưng chưa bao giờ con nói được lời xin lỗi mẹ. Con biết mẹ đã tha thứ cho con từ lâu rồi, nhưng ngày hôm nay khi nghĩ về mẹ, con thấy con cần phải nói lời xin lỗi mẹ.

Nỗi niềm đấng sinh thành

Phạm nhân Đ.T.H. sinh ra và lớn lên tại mảnh đất núi rừng Sơn La, bố mất sớm, một mình mẹ nuôi nấng trưởng thành. Có bao nhiêu tình yêu và kỳ vọng, mẹ đều dồn cả vào cô con gái bé bỏng. Thế nhưng, bản tính ương ngạnh, lại chơi cùng đám bạn xấu, H. đã đi chệch quỹ đạo yêu thương của mẹ.

Việc đầu tiên là cô kết hôn cùng một người đàn ông nghiện ngập, dù không chút yêu đương. Chung sống cùng một con nghiện, H. cũng bị rơi vào cạm bẫy của ma túy. Nhận thấy ma túy là thứ hàng siêu lợi nhuận, bản tính lại lười lao động, H. đã trở thành mắt xích quan trong trong đường dây vận chuyển ma túy từ Sơn La xuống dưới xuôi, phân phối cho các đại lý.

Chỉ một thời gian theo dõi, Công an tỉnh Sơn La đã nắm được đường dây tội phạm của H.. Và một ngày đầu năm 2014, H. cùng đồng bọn đã bị tóm gọn khi đang trên đường vận chuyển ma túy và trả giá cho lòng tham không đáy của mình. Nhận án tù, gia đình H. tan tác, điểm tựa duy nhất còn lại của cô chính là mẹ.

Nhanh chóng vượt qua những suy sụp ban đầu, bà nhanh chóng tự vực tinh thần, tự nhủ bản thân xác định, hơn 20 năm con gái nhận án tù cũng là bấy nhiêu năm bà ở bên, sát cánh cùng con. Lần nào thăm gặp, cũng là gói ruốc, hộp bánh gửi cho con gái cùng lời nhắn nhủ, động viên con gái cố gắng cải tạo, tuân thủ nội quy trại giam, để sớm trở về đoàn tụ với mẹ. H. bảo, chưa bao giờ chị thấm thía câu thơ: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ/ Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con” như bây giờ.

Tác giả: Ly Ly

Nguồn tin: conglyxahoi.net.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP