Những trò bắt nạt ném vào tôi như tuyết lở chôn vùi tôi trong những ý nghĩ tiêu cực và nghi ngờ bản thân. Bước vào tuổi trưởng thành, tôi sợ linh hồn của mình sẽ biến mất mãi mãi, lòng tự trọng của tôi vĩnh viễn tan vỡ. Tôi không yêu mình.
Nhưng giờ tôi đã ở đây, dần ngoi lên từ đống đổ nát tối tăm, giống như mặt trời mọc từ phía đông mỗi ngày mới. Giống như khi mỗi tảng đá lăn đi để lộ ra một phần nhỏ khác trong tôi, tôi tìm mọi cách để ôm lấy từng mảnh ghép nhỏ của mình với tình yêu vô điều kiện. Dù phải cần đến sự kiên nhẫn ghê gớm và lòng dũng cảm, cuối cùng tôi cũng học được cách chấp nhận tất cả những gì thuộc về mình.
Với từng hơi thở và từng vận động của mình, tôi cuối cùng cũng biết yêu tôi. |
Tôi cho phép bản thân mình tận hưởng những thú vui đơn giản trong cuộc sống, như ăn kem hay ngủ, mà không mang cảm giác tội lỗi quá lớn từng ăn mòn tôi. Tôi không còn từ chối bản thân trước những điều mình khao khát hay trừng phạt bản thân vì những gì đã không làm. Nuôi dưỡng tâm hồn là một điều đẹp đẽ, nhân văn, và tôi cũng như bất kỳ ai khác, xứng đáng nhận được điều đó.
Khi yêu bản thân mình, tôi buông bỏ mặc cảm, nỗi xấu hổ về tuổi trẻ. Tôi phóng thích những âm thanh trong đầu hét lên với tôi về việc giới hạn bản thân, từ chối bản thân, trừng phạt chính mình. Tôi luyện tập thể dục thể thao điều độ; cân bằng mong muốn với nhu cầu bản thân. Tôi cho phép mình tận hưởng những thú vui đơn giản, đồng thời để ý đến cả nhu cầu của những người xung quanh. Vô thưởng vô phạt mà, trân trọng những mong muốn, khát khao của mình trong khi vẫn trao cho gia đình, bạn bè tất cả tình yêu trong trái tim mình có.
Cuối cùng tôi cũng cho phép mình mỉm cười và đón nhận tất cả những điều tốt đẹp đến với tôi mỗi ngày. Không cần thiết phải tước đi niềm vui của mình, cũng không cần phải sống trong bóng tối của quá khứ. Ăn mừng những thành công dù lớn hay nhỏ của bản thân đều có thể chấp nhận được, và điều đó không khiến bạn trở nên tự cao tự đại hay kém đáng yêu đi.
Khi biết yêu bản thân, tôi bước ra khỏi đám mây đen đã lơ lửng trên đầu mình từ lâu. Tôi giải phóng bản thân khỏi niềm tin rằng mình chỉ đáng nhận những điều khó chịu. Tôi bắt đầu đi chậm lại trên con đường đời, cho phép mình ăn mừng những chiến thắng nho nhỏ dọc đường, tôi cho phép mình ngửi những đoá hoa, cho phép mình giành phần thưởng, để tiến lên cao hơn. Không khoe khoang, nhưng biết nắm lấy những chiến thắng khi nó đến. Mỗi ngày đều háo hức xem những điều tốt đẹp mở ra, những phước lành tuyệt vời như mưa từ trên trời rơi xuống.
Tôi cuối cùng cũng cho phép mình nhìn vào trong gương, ngắm nhìn gương mặt của người xứng đáng, thật tinh khiết. Tôi không còn xúc phạm diện mạo của mình hay phủ nhận những lời ngợi khen. Ngay cả những khiếm khuyết hình thể của tôi cũng đẹp, tôi đâu có kém gợi cảm hơn bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới này.
Yêu bản thân mình, tôi cuối cùng cũng bước vào ánh sáng mặt trời để thấy tất cả con người của tôi. Tôi đứng trước gương, cho phép đôi mắt ngắm nghía mọi đường nét cơ thể mà lần điều tiên trong đời, không phán xét. Tôi tìm kiếm những gì những người thân yêu của tôi nhìn thấy mỗi ngày, muốn nhìn vẻ đẹp của tôi với đôi mắt của riêng tôi. Nhìn thật sâu, nhưng không bới lông tìm vết, để nắm bắt những vẻ đẹp độc đáo làm nên tôi bây giờ.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy những tia nắng nhảy nhót chiếu rọi trên làn da mỏng manh, xanh xao của tôi. Cơn bão bên trong đã tan, và con đường phía trước ngập tràn ánh sáng của tình yêu và sự trân trọng tôi dành cho chính mình, từ ngoài vào trong.
Và đó là tôi, một tôi biết yêu bản thân mình, cho phép mình được là chính mình, chỉ đơn giản vậy.
Tác giả: Huyền Anh
Nguồn tin: Báo Dân trí