Cuộc sống

Khoảng trống trong những ngôi nhà vắng các anh

Cuộc sống thời bình tưởng rằng không còn mất mát, hy sinh, nhưng trên mặt trận đấu tranh phòng chống tội phạm nói chung và tội phạm ma túy nói riêng, máu của các chiến sĩ Công an vẫn đổ vì bình yên cuộc sống. Tri ân những liệt sĩ CAND ngã xuống giữa thời bình, công tác “đền ơn đáp nghĩa” với thân nhân của họ luôn được lực lượng CAND quan tâm.

Đó là những đứa trẻ sinh ra chưa biết mặt cha, luôn khao khát được một lần cha dẫn đi chơi như chúng bạn. Cha của các em hy sinh khi các em còn trong bụng mẹ, được mẹ nuôi lớn bằng tất cả tình yêu thương mà cha chưa kịp làm và sự quan tâm, sẻ chia từ các đồng chí, đồng đội của cha.

Những dòng tin nhắn cuối cùng

Trong một buổi chiều hè tháng 7-2017, chúng tôi trở lại huyện Mai Châu, tỉnh Hòa Bình thăm mẹ con Thượng sĩ Hà Thị Thủy, vợ liệt sĩ Sùng A Trư, cán bộ Công an huyện Mai Châu. Liệt sỹ Sùng A Trư hy sinh khi anh mới 26 tuổi trong cuộc truy bắt tên tội phạm ma túy mang lệnh truy nã đặc biệt Vàng A Khua, tại bản Hang Kia 1, xã Hang Kia, huyện Mai Châu.

Thượng sĩ Hà Thị Thủy.

7 năm sau ngày chồng hy sinh, nỗi đau xé tâm can cũng vơi bớt phần nào, nhưng trong ánh mắt của chị Thủy vẫn không giấu được ngậm ngùi khi kể với chúng tôi về cuộc sống của hai mẹ con. Ban ngày bận rộn lo toan cứ cuốn chị đi, nhưng mỗi khi đêm về, nghe tiếng bi bô của con hỏi về cha, những câu chuyện ở trường của con, chị lại nghẹn ngào. Hai vợ chồng cưới nhau 3 năm thì anh Trư hy sinh.

Chị kể rằng, thời gian hai người sống bên nhau không được nhiều, bởi 3 tháng sau ngày cưới chị đi học ở Hà Nội. Trong hai năm đi học, thỉnh thoảng chị mới được về nhà. Anh Trư bận rộn cũng chỉ xuống thăm vợ được hai lần.

Trước lúc anh Trư hy sinh, hai vợ chồng được ở cùng nhau 4 tháng. Ngày anh Trư hy sinh, chị vẫn chưa biết trong mình mang giọt máu của anh. Trưa 5-2-2010, hai vợ chồng vẫn nhắn tin cho nhau.

Chị còn nhớ như in dòng tin cuối cùng mà chồng nhắn cho mình “Em giữ gìn sức khỏe, không có anh ở nhà thì em vẫn phải ăn uống đầy đủ nhé, không được ăn mì tôm”. Không hiểu sao đọc dòng tin này, chị nhắn lại: “Anh phải cẩn thận, còn có em và con nữa” mặc dù lúc đó chị đã có thai được 1 tháng nhưng hoàn toàn không biết.

“Cũng có thể là do trước đó, hai vợ chồng giận dỗi nhau, cũng có thể do linh cảm mà nhắn cho anh ấy như vậy. Em cũng không biết anh có đọc được tin nhắn kia không, có linh cảm rằng chúng em đã có con hay không?” - Chị Thủy nghẹn ngào nhớ lại.

Có lẽ trước lúc anh Trư hy sinh đã kịp đọc dòng tin nhắn của vợ, kịp cảm nhận được có một sinh linh bé nhỏ đã bắt đầu lớn lên. Tuy chị Thủy ốm yếu tưởng chừng không vực dậy được sau cú sốc bi thương đó, nhưng may mắn thai nhi lại rất khỏe mạnh. Chị cảm thấy như anh Trư luôn bên cạnh phù hộ mẹ con chị. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, chị đã sụt 7kg, chỉ còn 38 cân. Đồng đội, người thân đều lo lắng. Đến khi chị sinh con, dù cả quá trình mang thai chỉ tăng vỏn vẹn có 4kg, nhưng bé Sùng Hà Sơn sinh ra lại được 3kg, hoàn toàn khỏe mạnh. Mầm sống bắt đầu lớn lên, cuộc sống của chị cũng bắt đầu thay đổi và bận rộn, nỗi đau đớn trong tâm khảm cũng vì sinh linh nhỏ bé đó mà dần xoa dịu.

Thực hiện chế độ chính sách với thân nhân liệt sĩ Công an, tháng 8-2010 chị Thủy được tuyển vào lực lượng CAND, công tác tại Đội Tổng hợp Công an huyện Mai Châu. Ba năm sau, chị đi học ở Khoa trinh sát nội tuyến, Trường Cao đẳng ANND 1. Tháng 11-2015, chị ra trường về nhận công tác tại đơn vị cũ. Kể với tôi về con trai, chị luôn nở nụ cười. Bé Sơn năm nay 7 tuổi, dù chưa một lần gặp mặt cha, nhưng hình ảnh của cha qua lời mẹ kể đã in vào tâm hồn cậu bé sự ngưỡng mộ và niềm tự hào. “Cháu rất hay hỏi về bố, lại mau nước mắt, sống rất tình cảm, luôn khao khát tình cảm cha con, thấy các bạn có bố đưa đón cháu cũng cảm nhận được, về nhà hỏi mẹ” – chị Thủy kể.

Trong 7 năm qua, không kể hết nỗi vất vả của chị khi một mình nuôi con. Chị rơm rớm nước mắt nhắc tới gia đình bên nội đã chăm sóc cháu Sơn khi chị đi học, giúp chị trông con những lúc công việc bận rộn. Từ ngày anh Trư hy sinh, mẹ con chị luôn nhận được sự quan tâm, giúp đỡ của lãnh đạo Công an tỉnh Hòa Bình, Công an huyện Mai Châu và các đồng chí, đồng đội đã tạo mọi điều kiện cho chị trong quá trình công tác. Không chỉ thường xuyên thăm hỏi, động viên, quan tâm đến cuộc sống của mẹ con chị, mà các chú, các bác coi cháu Sơn như người thân, thường xuyên tới nhà thăm và động viên cháu.

Niềm hạnh phúc của mẹ

Chúng tôi tới ngôi nhà tình nghĩa mà Bộ Công an và Công an tỉnh Hòa Bình hỗ trợ xây cho mẹ con Trung úy Nguyễn Thị Huyền, cán bộ Đội văn phòng Đảng ủy, Phòng Công tác Đảng và Công tác quần chúng (PX16), Công an tỉnh Hòa Bình khi bóng tối đã sầm sập gõ cửa. Ngôi nhà khang trang, ngăn nắp, chị Huyền vừa đi đón cháu Đỗ Nguyễn Minh Đăng từ lớp học thêm trở về.

Trung úy Nguyễn Thị Huyền và con trai.

Chồng chị - Thượng úy Đỗ Mạnh Linh, Đại đội phó Đại đội Cảnh sát cơ động, Phòng Cảnh sát Bảo vệ hy sinh đã 6 năm trong cuộc vây bắt “ông trùm” ma túy Tráng A Chư. Khi nhắc tới chồng, ánh mắt chị Huyền lại đỏ hoe. Từng hình ảnh về người chồng thân yêu vẫn luôn hiển hiện trong chị, vừa ôm bé Minh Đăng vào lòng, chị vừa không kìm nén được cảm xúc. Buổi trưa hôm đó, lần đầu tiên anh Linh thơm lên má vợ để tạm biệt đi làm. Chị không ngờ đó là nụ hôn cuối cùng của hai vợ chồng để rồi chia xa mãi mãi.

Minh Đăng chưa biết mặt cha, khi anh Linh hy sinh, chị Huyền mới có thai được chưa đầy 2 tháng. Thống khổ và nước mắt, trong lúc đau đớn nhất đó, chị chỉ tâm niệm làm sao mình phải giữ được thai để con sinh ra khỏe mạnh. Minh Đăng chào đời bằng tất cả tình yêu thương của mẹ, của hai bên gia đình nội ngoại. Cậu bé càng lớn càng giống bố, kháu khỉnh và rất đáng yêu.

Hai năm sau ngày anh Linh mất, chị Huyền được tuyển vào Phòng PX16. Trước đây chị công tác tại Phòng Đào tạo, Trường Cao đẳng Sư phạm Hòa Bình, khi nhận công tác mới, chị phải học hỏi rất nhiều. Ngoài tham gia các khóa đào tạo của ngành, chị không ngừng nỗ lực học hỏi kinh nghiệm của đồng nghiệp và những người đi trước. Liên tục 2 năm (2015-2016) chị đều đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua.

Ngoài công việc bận rộn, chị dành toàn bộ thời gian còn lại chăm sóc con. Minh Đăng chuẩn bị bước vào lớp 1, là cậu bé mau nước mắt. Theo lời kể của chị Huyền thì tuy chưa biết mặt cha nhưng cậu bé rất hay hỏi mẹ về cha.

Những đứa bé chưa biết mặt cha nhưng luôn tự hào về sự hy sinh anh dũng của cha mình. Các bé có mẹ, có đồng đội của cha luôn nâng bước trên chặng đường tương lai phía trước.

Tác giả: Trần Hằng – Việt Hà

Nguồn tin: Báo Công an nhân dân

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP