Tôi là một cô gái năng động, thời trang và xinh đẹp. Vì thế xung quanh tôi không thiếu vệ tinh theo đuổi. Thế mà không hiểu sao tôi lại yêu S. Có lẽ vì tôi đã cảm động trước hoàn cảnh của anh rồi mới hình thành tình yêu.
Gia cảnh S nghèo nàn, bố anh mất sớm, mẹ anh tần tảo nuôi hai anh em anh. Thay vì phấn đấu để đem lại cuộc sống sung sướng hơn cho mẹ thì anh lại lấy chính gia cảnh ra để nhận lấy thương hại của người khác. Và tôi, một con bé khi ấy chưa đầy 24 tuổi, đã mủi lòng trước những bất hạnh đời anh.
Chúng tôi tổ chức đám cưới khi bố mẹ tôi chẳng mấy hài lòng với con rể. Nguyên do cũng vì toàn bộ lễ lạt cưới hỏi đều do nhà gái tôi lo hết. Ngày dạm ngõ, anh mở màn bằng một tràng than thở. Nào là mùa màng thất bát, mưa quá chẳng trồng được hoa màu gì, nào là dồn tiền cho em gái thi đại học nên anh chẳng còn tiền mua nhiều lễ dạm. Bố mẹ tôi đã chán vì điều đó rồi thì anh giáng thêm: “Vì nhà con nghèo quá, mà nhà bố mẹ lại khá giả nên bố mẹ có thể cho con mượn tiền làm đám cưới. Sau này có tiền con gửi lại bố mẹ dần dần”.
Cưới hỏi đều do bố mẹ tôi bỏ tiền lo liệu. (Ảnh minh họa) |
Tôi lúc ấy còn hùa theo, nói anh tội nghiệp này nọ nên đòi bố mẹ tổ chức hẳn đám cưới cho hai đứa. Thế là bố mẹ tôi phải gồng gánh tổ chức mà nhà trai chẳng có một đồng phụ giúp. Đã thế em gái anh còn đi khoe khắp nơi là anh trai làm rể nhà giàu nên sung sướng, đến đám cưới cũng có người “bao” trọn gói.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi được bố mẹ tôi mua cho một căn nhà nhỏ ở thành phố. Nhà cửa đã có, xe ga cũng có, tiền cũng luôn rủng rỉnh trong ví nhưng chồng tôi chẳng bỏ nổi tính than. Đôi lúc tôi còn tưởng anh sinh ra ở "mỏ than” thì phải?
Đi chơi với nhóm bạn tôi, khi ăn uống thì anh hoạt bát lắm nhưng đến khi trả tiền lại viện đủ cớ. Ban đầu bạn tôi còn hiểu giúp, nhiều lần quá thì họ bất mãn. Đến tôi còn không chịu được nữa là. Mà cứ lần nào tôi rút ví trả tiền là về nhà bị anh cằn nhằn. Anh nói tôi phung phí mấy trăm nghìn cho một bữa ăn cùng đám “háu đói”. Nhưng chính anh chẳng nhận ra mình đã ăn quá nhiều của họ rồi.
Tiền anh bòn rút được từ nhà ngoại lại đem về cho nhà nội. (Ảnh minh họa) |
Không chỉ thế, mỗi lần về nhà tôi chơi, tính than của anh được bộc lộ triệt để. Anh than đủ thứ đủ kiểu. Khi thì mẹ anh cần tiền mổ u xơ tử cung nhưng anh chẳng thể làm tròn chữ hiếu. Khi thì em gái anh cần tiền làm dự án khoa học nhưng anh không giúp được em ấy. Nào là xe hỏng, nào là công việc nhiều, nào là nhà chẳng có máy lạnh nên nóng quá không ngủ được… Mỗi lần thế, bố mẹ tôi đều rút ít tiền cho anh, rồi mua cho vợ chồng tôi cái máy lạnh.
Tôi nhắc mãi chồng tôi vẫn chẳng thay đổi gì. Bố mẹ tôi dù có tiền nhưng không thể cứ về bòn rút mãi thế được. Chưa kể tiền bòn rút từ bố mẹ tôi, anh lại đem về nhà anh. Không phải tôi trọng ngoại khinh nội gì nhưng như thế là không được, không có đạo đức.
Giờ vợ chồng tôi đang lên kế hoạch sinh con nhưng chồng tôi lại bắt đầu vịn vào đó để than. Tôi nản quá. Cứ sống thế này chắc tôi ức chế suốt ngày. Giờ tôi phải làm sao để anh bỏ tính than thở tối ngày thế này đây?
Tác giả: T.N.N
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ