Ngày còn trẻ, tôi nghĩ mình có nhiều thời gian. Chán nhau thì lặng im, buồn nhau thì ngừng hẹn gặp. Mà rồi sự đời tấp nập, đâu thể ngờ lại chẳng có ngày mai. (Ảnh minh họa). |
Chúng tôi yêu nhau từ hồi cấp 3, qua mấy năm đại học, tính hết cả những lần chia tay rồi dùng dằng, những lần vỡ vụn rồi hàn gắn, cũng dặm chừng 8 năm.
Hôm qua, kỉ niệm năm thứ 9 của chúng tôi. Còn tuần sau, là vừa tròn 100 ngày mất của cô ấy ...
Ngày đấy, chúng tôi hay chơi trò im lặng. Mỗi khi giận dỗi, sẽ tranh xem ai sẽ nhận lỗi, hoặc vì chịu đựng không nổi mà nhắn tin cho người kia trước. Và 10 lần chơi thì hết 8 lần tôi thắng cuộc. Còn lại 2 lần khác, là tôi có sai thật, nên chủ động nói chuyện để làm lành.
Chẳng biết im lặng riết rồi thành quen, hay tại hai đứa bên nhau lâu rồi, lại chẳng còn quá nhiều điều muốn nói với nhau nữa.
Có một thời gian, chúng tôi gần như biết nhau thức dậy vào chính xác thời gian nào mỗi sáng, nhưng cả hai gan lì đến nỗi kiệm cả lời chào.
Tôi uống 10 cốc bia rồi lăn ra ngủ ở nhà đám bạn, cô ấy cũng không biết.
Cô ấy bỏ việc ở lớp dạy kèm, nhận thêm giấy tờ về nhà soạn thảo, tôi cũng không hay.
Tôi buồn chuyện gia đình, đi xa vài ngày, cô ấy cũng chẳng hỏi.
Cô ấy khoá mạng xã hội, ra vào viện mấy lần, tôi cũng chẳng nghe nói, cũng chẳng tìm hiểu, cũng chẳng để tâm.
Sau này nhận ra cả hai không thể sống thiếu nhau, thì thời hạn cô ấy có thể tồn tại trên quả đất này, đã không còn bao nữa.
Tôi hứa sẽ mang cô ấy về nhà, sẽ làm lễ cưới. Cả đời sau này, tôi chỉ ở vậy, chỉ để đợi đến ngày mình qua bên kia gặp lại cô ấy. Rồi tôi sẽ để cô ấy ngủ mãi ở mảnh đất sau nhà, tôi sẽ trồng mấy khóm cúc họa mi cô ấy thích.
Cô ấy từ chối.
Cô ấy bảo tôi phải sống phần đời còn lại thật tử tế vào. Cưới một người vợ khác, sinh vài đứa con ngoan.
Nhưng phải nhớ, đừng bao giờ làm thinh với người sau. Để lỡ có mất nhau, cũng không tiếc chưa nói lời nào ...
Ngày còn trẻ, tôi nghĩ mình có nhiều thời gian. Chán nhau thì lặng im, buồn nhau thì ngừng hẹn gặp. Mà rồi sự đời tấp nập, đâu thể ngờ lại chẳng có ngày mai.
Đâu thể ngờ, cô ấy cũng thinh lặng mãi mãi.
Ngoài trời sắp mưa, nhắn tin dặn cô ấy đừng quên ô, mặc thêm áo.
Mà sao, chẳng ai đáp lời...
Tác giả: Khải Vệ
Nguồn tin: Báo Người đưa tin