Cuộc sống

Đừng gọi thu về

Đêm qua, khi khung cửa sổ được tắm đẫm bởi ánh trăng những ngày cuối thu, em nhớ lại những lúc mình đã từng đẹp như thế nào, mình đã gần nhau thế nào, nhưng có lẽ tiếng reo trước gió ấy đã chết đi cùng tuổi thanh xuân tươi đẹp.

Thu mà - em ngóng ra phía cánh cửa có ánh nắng lung linh đang vẫy chào. Gió hanh hao làm em nhớ anh nhiều hơn, nhớ những gì đã qua.

Thu làm em ngóng đến khung cảnh sân trường những ngày em ngóng chờ anh. Vẫn cái dáng nhỏ bé ấy, thấp thoáng nơi cuối góc giảng đường và cố gắng từ chối mọi cuộc gọi của em. Anh cố gắng chạy trốn em nhưng anh đâu biết em đang ngồi nơi góc ghế đá, chỉ cách anh vài bước chân. Cái dáng gầy đầy mệt mỏi, chán chường để em khóc rất nhiều, tự hỏi rất nhiều trước khi em quyết định buông tay. Thôi thì, em cũng đã về lại với đời, thay cho cảm giác u u, mê mê của kẻ si tình mà chẳng thể tìm được vị trí trong trái tim con người ấy.

Anh biết không, chỉ là một vết cắt rất sâu thôi mà… Tiếng lòng cứ nhẹ tênh trong gió thu. Chỉ còn lại mình em, lẻ loi, đơn côi trên mỗi chặng đường về và rồi lặng lẽ khóc, lặng lẽ buồn, lặng lẽ đi qua cuộc tình theo cái cách mà anh muốn.

Thu mà, gió heo may bắt đầu về mơn man trên má em. Cái tê lạnh như nụ hôn kiểu Pháp anh dạy em. Đê mê và đầy khao khát nhưng rồi em đi được đến đâu? Em trốn chạy bằng những chuyến đi xa một mình rồi một cái nắm tay thôi đã đủ để tan chảy tất cả những cố gắng còn lại.

Thu mà, em thấy trong lòng mình cứ chông chênh như chiếc lá vàng chao nghiêng. Ôi chao, cái thời tuổi trẻ qua nhanh như một con gió để em lạc long bơ vơ tìm về quá khứ. Em cố gắng ngó lơ, nhìn về phía nào ấy xa xăm để tránh cho mình không nhìn về phía anh. Ánh mắt anh ám ảnh em trong từng giấc mơ, từng nỗi niềm khao khát một vòng tay yêu. Cái chạm nhé khi anh đưa em cây viết nhưng cũng đủ làm trái tim em rung lên từng hồi. Chỉ muốn ngả vào anh, nhắm mắt nhẹ nhàng nghe từng hơi thở và lặng yên.

Thu mà - đừng gọi em như thế nữa nhé! Đừng phá hỏng những hình ảnh tốt đẹp đang còn đọng lại nơi em về anh. Đừng biến tình yêu trong trắng như pha lê của em trở thành những thứ nhục dục tầm thường như những thứ tình khác anh có. Em yêu anh không chút tính toán thiệt hơn, không hàm danh lợi và âm thầm nhận về mình tất cả những thiệt thòi của một người đến sau. Đừng nhớ đến em như một món tráng miệng sau bữa ăn chính. Em chỉ mong là ly nước lọc dành cho anh trong buổi nắng gắt mà thôi. Không cần là thứ rượu cay xè đôi mắt, quay cuồng trong tiếng nhạc chát chúa đâu anh.

Thế thôi anh nhé, đừng gọi thu về nữa. Cứ để em nhớ anh bốn mùa, như trong từng hơi thở, từng suy nghĩ thôi anh.

Tác giả: Tú Nguyễn

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP