Cuộc sống

Điều kiện kết hôn của trai một đời vợ đang “gà trống nuôi con” khiến bạn gái "bỏ dép mà chạy"

Hiền không trả lời câu hỏi của Lâm. Cô nhẹ nhàng nói với mọi người sẽ suy nghĩ kĩ về chuyện kết hôn, sau đó chào tạm biệt gia đình Lâm ra về.

Hiền biết nếu yêu người đàn ông đã qua một lần đò thì cô sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhất là khi người đó đang “gà trống nuôi con” thì cảnh sống sau này với “con anh - con chúng ta” sẽ vô cùng mệt mỏi. Nhưng cô đã trót dành tình yêu cho Lâm rồi thì cô biết làm sao đây? Dù bố mẹ khuyên can, ngăn cản nhiều lần nhưng Hiền vẫn quyết tâm yêu và xác định sẽ lấy Lâm làm chồng.

Lâm là một người đàn ông tốt, công việc ổn định, có đạo đức và rất yêu thương, cưng chiều cô. Hiền chẳng có điểm gì để chê ở anh được nữa. Vì công việc bận rộn nên mặc dù đã yêu nhau 7 tháng nhưng Hiền cũng ít khi tới chơi nhà Lâm, chủ yếu là 2 người hẹn hò nhau bên ngoài. Thi thoảng cô có gặp con trai Lâm, mà thời gian tiếp xúc không nhiều nên cô cũng chưa thân thiết được với thằng bé. Ấn tượng của cô ban đầu chỉ là thằng bé có vẻ được gia đình nuông chiều nên hơi ngang bướng hơn những đứa trẻ khác. Cô nghĩ điều đó cũng không có gì quá khó hiểu, bởi vợ Lâm đã bỏ đi theo người tình cũ từ khi mới sinh thằng bé ra, mọi người trong nhà thương và chiều nó cũng là điều bình thường.

Hôm vừa rồi, Lâm mời Hiền tới nhà bố mẹ anh chơi và cùng ăn một bữa cơm với đại gia đình. Hiền chưa tới thăm bố mẹ Lâm bao giờ, vì bố con Lâm sống riêng, cô mới chỉ tới nhà Lâm thôi. Đây cũng coi như là màn ra mắt chính thức với toàn thể gia đình anh.
Ảnh minh họa
Ngày hẹn, Hiền ăn mặc tươm tất, chuẩn bị quà tặng đâu ra đấy rồi đợi Lâm đến đón. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ và êm đẹp, cho tới khi kết thúc bữa cơm, cả nhà cùng quây quần uống nước ăn hoa quả. Mẹ Lâm nhấp một ngụm nước chè rồi chậm rãi lên tiếng: “Cháu với thằng Lâm đã xác định chuyện trăm năm với nhau, là bậc làm cha làm mẹ, đó là chuyện riêng của 2 đứa, bác không can thiệp vào. Nhưng thằng Bin là cháu nội, cháu đích tôn của bác, nó đã không có mẹ bên cạnh từ bé, vì thế những chuyện liên quan đến nó bác vẫn phải quan tâm”.

“Dạ”, Hiền cười mỉm, lễ phép đáp lời, đợi mẹ Lâm nói tiếp. Bác ấy hài lòng gật đầu: “Thằng Bin nó đáng thương lắm, lúc sinh ra đỏ hỏn đã không có bàn tay chăm sóc của mẹ, vì thế cả nhà bác từ trên xuống dưới ai cũng cưng nó hết mực, một câu nói nặng cũng không nỡ, nó thích cái gì là đều đáp ứng cả. Thằng Lâm lấy vợ khác, bác hi vọng vợ nó cũng đối xử được với thằng Bin như thế. Nếu có bất cứ bất vấn đề gì thì chỉ được nhẹ nhàng khuyên bảo, giảng giải cho nó hiểu, chứ nếu nói những câu to tiếng, nặng nề là nhà bác không chấp nhận đâu, chứ đừng nói động đến đòn roi thì khỏi cần phải suy nghĩ”.

“Dạ”, Hiền vẫn mỉm cười lễ phép nhưng nụ cười của cô đã trở nên gượng gạo hơn nhiều. Đúng lúc đó em gái Lâm cũng cất giọng: “Chị cứ suy nghĩ kĩ đi chị ạ, cảm thấy bản thân mình hoàn toàn làm được điều đó thì hãy đưa chân, còn không thì thôi. Chứ đừng để lúc chị về đây rồi, mà đối xử không ra gì với cháu Bin thì lúc ấy đừng trách nhà em không nói trước. Chỉ cần chị động đến một cọng lông của cu Bin thôi thì cả nhà em không để chị yên đâu. Nó là vàng, là kim cương của nhà em, không phải để cho chị muốn làm gì thì làm. Cả nhà em sẽ chăm chú theo dõi từng câu nói, việc làm của chị với cu Bin đấy!”.

Rõ ràng giọng điệu của em gái Lâm không có vẻ mềm mỏng như mẹ anh, mà đầy đanh thép và sặc mùi đe dọa. Nụ cười trên môi Hiền tắt ngúm, cô chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng coi như đã nghe thấy những lời em gái Lâm nói, chứ không phản bác lại tiếng nào.

Có lẽ mẹ và em gái Lâm đã nói xong những điều cần nói nên giữ im lặng, Hiền đưa mắt về phía người yêu, đợi ý kiến của anh. Lâm thở dài: “Mọi người đã nói hết những gì anh muốn nói rồi. Cu Bin nó đáng thương lắm, vì thế anh mong em có thể đối xử với nó nhẹ nhàng, tình cảm, yêu thương nó như con đẻ, dù là bây giờ hay sau này mình có con chung. Em sẽ làm được chứ?”.

Hiền không trả lời câu hỏi của Lâm. Cô nhẹ nhàng nói với mọi người sẽ suy nghĩ kĩ về chuyện này, sau đó chào tạm biệt gia đình Lâm ra về. Quả thật cho đến hôm nay, cô mới thấm thía những lời cảnh báo của mẹ cô về sự phức tạp của chuyện “con chung con riêng”, đúng hơn là trong một gia đình với lối suy nghĩ như nhà Lâm. Dạy dỗ một đứa trẻ không phải con của mình đã khó, bởi trong tâm lý chúng luôn có một sự kháng cự và bài trừ nhất định, nữa là đứa trẻ được bênh vực vô điều kiện từ bà nội và mọi người trong nhà như con trai Lâm.

Cô là người yêu trẻ con, chắc chắn cô sẽ đối xử với cu Bin chân thành, thật lòng, lo lắng cho bé như con cháu trong nhà, nhưng để làm được như nhà Lâm nói thì cô e rằng không thể. Không chỉ việc nuôi dạy cu Bin theo cung cách nuông chiều thái quá như nhà Lâm đang làm, mà những suy nghĩ ích kỉ, săm soi quá đáng của cả gia đình anh chắc chắn sẽ đẩy cuộc sống của cô vào những căng thẳng, mâu thuẫn gay gắt. Dù vẫn còn tình cảm với Lâm, nhưng với điều kiện kết hôn anh và mọi người đưa ra đó, cô đành phải "bỏ dép mà chạy" thôi!

Tác giả bài viết: Giang Phạm / Theo Trí Thức Trẻ

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP