Suốt 10 năm làm vợ, chưa bao giờ tôi cảm thấy hổ thẹn và tủi nhục như thế này. Tôi và chồng đều đã đánh mất bản thân vì bất đắc dĩ. Để đến bây giờ, cả 2 chúng tôi vẫn chưa có can đảm để đối diện với nhau.
Tôi đã từng tin vào kết thúc có hậu của các cặp vợ chồng đi với nhau từ khi bần hàn. Cũng từng trông chờ vào cái ngày mà chúng tôi thoát nghèo ấy. Vợ chồng tôi rất chăm chỉ, lại yêu thương nhau. Nhưng số phận đẩy đưa khiến chúng tôi gặp hết khó khăn này đến gánh nặng khác.
Chúng tôi có với nhau 1 người con, năm nay con trai tôi lên 7. Con tôi sinh non nên hay ốm đau nên phải làm bạn với bệnh viện suốt. Từ ngày có con, tôi phải nghỉ làm để ở nhà chăm sóc con và quán xuyến gia đình. Đồng thời, tôi cũng bán 1 số mặt hàng online để kiếm tiền sinh hoạt hàng ngày. Chồng tôi trước đây làm công trường, tiền lương và thưởng cao nhưng hay phải xa nhà. Con cái ốm đau, chồng tôi xin về làm văn phòng để đỡ đần tôi đưa con đi viện.
Anh hứa sẽ không phải bội tôi, nhưng vì anh là cấp dưới nên dù từ chối cũng không thể để phật lòng lãnh đạo. (Ảnh minh họa) |
Chồng tôi về làm văn phòng chưa lâu thì tôi phát hiện chị trưởng phòng có tình ý với anh. Tôi đọc được những dòng tin nhắn tỏ tình của chị ta với chồng tôi. Dù chồng tôi vẫn giữ thái độ đúng mực nhưng chị trưởng phòng liên tục hứa hẹn sẽ cho tiền và nâng đỡ chồng tôi lên vị trí cao hơn.
Biết được chuyện này, tôi đã nói chuyện thẳng thắn với chồng. Anh hứa sẽ không phản bội tôi, nhưng vì anh là cấp dưới nên dù từ chối cũng không thể để phật lòng lãnh đạo. Tôi hiểu chồng mình và cũng hiểu công việc ấy là cần câu cơm duy nhất nuôi sống cả nhà. Vì thế tôi đồng ý để chồng tự giải quyết.
Đầu năm nay, con tôi sốt cao liên tục. Tôi đưa con đi khám khắp nơi thì nhận được kết quả cháu bị ung thư máu. Là người làm mẹ lại chứng kiến con bị bệnh nặng, tôi đau đớn vô cùng. Bao nhiêu tiền để dành tôi đều lấy ra để chữa bệnh cho con. Nhưng bệnh tình của con tôi không thuyên giảm mà chỉ cầm chừng. Bác sĩ nói phải ghép tế bào gốc hoặc đưa con sang nước ngoài điều trị thì cơ hội sống của con sẽ cao hơn.
Vợ chồng tôi bấy lâu chỉ đủ sống, không có nhiều tiền để đưa con đi chữa bệnh, nhưng tôi cũng không đành lòng nhìn con rời xa vòng tay mình. Thời gian này chồng tôi cũng bận rộn hơn, anh nói phải tăng ca để kiếm tiền cho con. Tôi thấy chồng thường xuyên trầm ngâm nên cũng muốn san sẻ gánh nặng tiền bạc giúp chồng.
Lúc ấy tôi đã nghĩ dại, chỉ cần có tiền chữa bệnh cho con thì tôi sẽ làm tất cả mọi thứ. Tình cờ tôi quen một người đàn ông trên 50 tuổi trên mạng xã hội. Ông ta thích tôi và tán tỉnh suốt một tuần. Cuối cùng ông ta nói thẳng ra rằng nếu tôi ngủ với ông ta, ông ta sẽ cho tôi tiền.
Cả hai chúng tôi đều đã phản bội nhau. (Ảnh minh họa) |
Hôm ấy, tôi mặc chiếc váy quyến rũ rồi đến khách sạn mà người đàn ông kia đã nhắn tin. Lúc lên phòng, tôi thấy loáng thoáng chị trưởng phòng của công ty chồng tôi. Lần đầu tiên làm việc trái lương tâm, lại sợ bị chị ta thấy, tôi bối rối vội vào một góc hành lang lánh tạm.
Thật không ngờ đúng lúc đó, một cánh cửa phòng khách sạn mở, chồng tôi với bộ dạng vừa tắm xong, tóc còn ướt nước đứng ở đó. Chúng tôi, hai con người đứng trân trân một lúc lâu mà không ai có thể mở lời. Nhìn thấy cách tôi trang điểm, ăn mặc, chồng tôi có lẽ đã hiểu lờ mờ mọi chuyện. Còn tôi cũng hiểu tại sao lại thấy chị trưởng phòng của chồng xuất hiện ở khách sạn và lý giải cho số tiền “tăng ca” mà chồng vẫn mang về bấy lâu.
Tôi quên mất ý định của mình khi đến khách sạn ấy. Chạy vội về nhà và ôm đứa con đang bệnh tật, tôi khóc nấc lên vì cả mình và chồng đều đã làm những việc có lỗi với nhau. Tôi không trách chồng, vì nếu không có số tiền anh mang về thì con tôi đã chẳng thể chữa trị đến ngày hôm nay. Tại sao chúng tôi lại đến nông nỗi này, tôi phải nói chuyện với chồng thế nào để chúng tôi có thể có được tình cảm như trước đây các bạn?
Tác giả: T.T
Nguồn tin: helino.vn